Yêu Ở Hamo

Chương 2

Chương 1-2: Cuộc sống ở chung
Cuộc sống ở chung và ‘Cuộc săn mới’.

———

Vu Nhược Tường ngồi ở trên sô pha lắng nghe Hạ Trăn giống như một nữ vương hạ xuống điều lệ ở chung một hai ba – “Thứ ba, không cho phép đưa bạn gái về nhà qua đêm.” Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, bản thân anh cũng chẳng có bạn gái, là một người độc thân, mà trước kia từng có hai bạn trai nhưng cũng đều lấy chia tay để kết thúc cho xong việc.

Hai lần yêu đương trước đều có tình huống rất giống nhau. Người yêu trách cứ anh muốn có thứ gì thì không có thứ đó, chỉ có một cửa hàng nho nhỏ, cả ngày làm bánh ngọt đồ ngọt không nhàn rỗi lấy được một ngày, lại còn là người quá thành thật quanh năm không nói ra nổi một lời dễ nghe.

Anh quả thực có thể xem như là một bậc thầy làm bánh ngọt: bánh ngọt, đồ ngọt, thứ nào anh cũng biết làm. Dường như cho đến giờ anh cũng không có kế hoạch hay chí lớn gì, thầm nghĩ có được một cửa hàng, làm chuyện mà mình thích rồi cứ thế đi hết một đời mà mình muốn. Anh là một người rất bình thường, chui vào trong biển người rồi sẽ không tìm thấy đâu. Nếu như muốn nói đến ưu điểm duy nhất của anh thì đại khái chính là thành thật dịu dàng.

Mà so với anh, Hạ Trăn lại đặc biệt hơn nhiều lắm, chỉ cần một gương mặt xinh đẹp thanh tú kia là đã đủ để thu hút vô số ánh mắt. Cậu ta tuyệt đối là một người sưu tầm nước hoa, còn làm nhân viên bán hàng ở quầy nước hoa hàng hiệu trong một tòa nhà thương mại lớn của thành phố. Ngày đầu tiên vào ở trong căn hộ thuê chung, Vu Nhược Tường đã được mở mang kiến thức về căn phòng chất đống nước hoa ấy.

“Vu Nhược Tường, tôi chết đói rồi đây!”

Hạ Trăn vừa rời giường, đầu tóc hãy còn lộn xộn đang đập cửa phòng Vu Nhược Tường rầm rầm. Cái tên đáng chết kia chẳng lẽ vẫn còn chưa dậy sao? Vậy ông đây ăn cái gì? Lát nữa còn phải đi làm nữa đấy. Nghĩ đến đây thì cậu càng thêm không kiên nhẫn mà đạp lên cửa phòng hai cái.

“Vu Nhược Tường!!”

Lúc Vu Nhược Tường xách hai túi lớn đi vào thì vừa vặn nhìn thấy dáng dấp nóng nảy này của Hạ Trăn.

“Tôi đi siêu thị một chút -”

“À, bữa sáng ăn cái gì?”

“Tôi nấu cháo hoa với thịt bò và trứng, sắp được ăn rồi đấy.”

Cháo, hoa, thịt, bò, trứng – Trong đầu Hạ Trăn lập lại từng chữ này một lượt. Người này được lắm, nghe cũng không tệ đâu, ngoài mặt lại lẩm bẩm một câu:

“Nhanh lên một chút, tôi đi đánh răng trước.”

Đợi đến lúc cậu ta đi ra thì trên bàn trong phòng ăn đã đặt hai bát cháo mới múc ra, còn có cả đậu phộng và tương để ăn kèm nữa.

Hạ Trăn nheo mắt nhanh chóng ngồi xuống trước bàn ăn, cúi đầu nhìn món cháo nóng hổi mê người kia, múc một thìa lên đưa vào trong miệng –

“Nóng, nóng!”

Nhắm mắt nuốt hết một miếng cháo xuống, thực quản, đầu lưỡi và khoang miệng gần như muốn bốc khói.

“Cậu ăn chậm một chút!”

Vu Nhược Tường vội vã đưa khăn tay qua cho cậu ta.

Ừng ực ừng ực, một bát cháo đã thấy đáy, vẫn còn chưa thỏa mãn mà liếʍ liếʍ môi – Ăn ngon!

“Này, múc thêm bát nữa.”

Vu Nhược Tường có chút giật mình, ‘ừm’ một tiếng, nhận lấy bát của Hạ Trăn rồi đi vào bếp múc một bát cháo nữa ra cho cậu. Có lẽ là Vu Nhược Tường không biết, món ăn đơn giản như món cháo này lại mà món ngon nhân gian đối với Hạ Trăn – ít nhất là so với mì gói và mấy lát bánh mỳ đã ăn bấy lâu nay kia.

Đánh sạch sẽ hai bát liền, Hạ Trăn rút giấy ăn ra lau miệng, đáy lòng tràn đầy thỏa mãn vỗ vỗ bụng, gương mặt tươi cười rạng rỡ để lộ ra hai chiếc răng nanh.

Xoay người chui về phòng thay quần áo rồi đi ra, lại đi vào trong nhà tắm. Vu Nhược Tường biết rõ, đó là giai đoạn chuẩn bị cuối cùng trước khi cậu ta ra khỏi nhà – chải chuốt lại kiểu tóc và xức thêm nước hoa.

Từ sau khi Vu Nhược Tường vào đây sống thì một nửa số nước hoa của Hạ Trăn trong căn phòng được chất vào trong ngăn tủ ở nhà tắm, một nửa còn lại chỉ có thể đặt trong chính phòng của cậu ta. Ngày nào cậu ta dùng loại nào cũng không cố định, hoàn toàn là dựa vào tâm tình, bình thường vào lúc sáng sớm có thể nghe thấy tiếng cậu ta ồn ào nóng nảy:

“Vu Nhược Tường! Bình XXX của tôi ở đâu rồi!?”

“Cái gì?”

Vu Nhược Tường mù tịt về nước hoa, hoàn toàn không biết cậu ta đang nói đến loại nào.

“Mẹ nó, tránh ra tránh ra.”

Hạ Trăn đi từ trong WC ra, đẩy Vu Nhược Tường đứng chắn giữa đường rồi đi thẳng vào phòng mình tiếp tục tìm kiếm.

“Chính là cái chai vuông màu vỏ quýt này này, anh vẫn chưa từng nhìn thấy nó bao giờ sao?”

Vu Nhược Tường bất đắc dĩ giơ hai tay lên, thầm nghĩ, sao tôi biết được cậu để ở chỗ nào chứ…

Biết mấy thứ chai chai lọ lọ kia là bảo bối của Hạ Trăn, mỗi lần quét dọn phòng anh cũng đặc biệt cẩn thận… Dần dần anh cũng có thể hiểu rõ mấy thứ kia, biết rõ nhãn hiệu và mùi hương mà Hạ Trăn hay dùng nhất nên đặt chúng ở chỗ dễ thấy. Huống chi Hạ Trăn luôn nóng nảy sơ ý, toàn bộ đều do Vu Nhược Tường để ý dùm.

“Light Blue của tôi đâu?”

“Ô đầu tiên hàng thứ hai bên trái!”

Vô cùng quen thuộc.

“Đi đây.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.”

Thu dọn bát đũa của bữa sáng một chút, thay quần áo, giờ cũng nên đến tiệm rồi.

Tính thêm cả anh thì tiệm cũng chỉ có hai người. Một cô bé nhân viên tên Tiểu Ưu luôn tràn đầy nhiệt tình với việc làm bánh, tốt nghiệp cao trung xong cũng không lên đại học mà đến trường dạy nấu ăn học làm bánh ngọt. Tay nghề cũng không tệ lắm, có thể giúp được rất nhiều việc trong tiệm cho Vu Nhược Tường.

Bởi vì cửa hàng nằm ở đoạn đường không tệ, giao thông tiện lợi lại có trường học và khu dân cư vây quanh, việc làm ăn cũng có thể coi là tốt.

Chín giờ sáng mỗi ngày Tiểu Ưu đều đến mở cửa hàng đúng giờ. Buổi sáng thường khá là nhàn rỗi, đến giữa buổi chiều thì khách hàng trong tiệm sẽ bắt đầu đông dần lên.

“Ông chủ, anh xịt nước hoa à?”

Gương mặt đầy vẻ tinh quái của Tiểu Ưu nghiêng qua đây ngửi ngửi.

“A! Là D&G? Gu của anh cũng không tệ đâu.”

“Hửm?”

Vu Nhược Tường nâng tay mình lên ngửi ngửi, hình như là có chút mùi, là mùi của cậu nhóc kia…

“Phải, phải…”

Vu Nhược Tường cười gượng hai tiếng, thực sự lúng túng.

“Nhãn hiệu này dù là hương của nam hay nữ cũng đều rất dễ chịu, là loại kinh điển đó.”

Tiểu Ưu đi về phía nhà bếp ở đằng sau, lấy nguyên liệu mới ra, thấp giọng cười thần bí.

“… Là một trong những nhãn hiệu kinh điển mà gay thích nhất đó ~ ông chủ anh sắp bắt đầu săn bắn rồi sao?”

… Không hiểu vì sao trong đầu Vu Nhược Tường lập tức xuất hiện gương mặt cười đến yêu nghiệt của Hạ Trăn.

Tiểu Ưu trước nay luôn nói chuyện thẳng như ruột ngựa, cá tính cũng tùy tùy tiện tiện, có đôi khi thậm chí còn không có dáng vẻ mà một cô gái nên có. Nhớ lại mấy tháng trước lúc mình mới chia tay với bạn trai cũ, Tiểu Ưu còn uống rượu cả đêm với mình ở Hamo. Khi đó cô vỗ vai Vu Nhược Tường, la hét:

“Cũ không đi thì mới sẽ không đến, nào, uống!”

Ai, nhoáng cái cũng đã qua mấy tháng rồi. Thôi, quá khứ thì cứ để nó là quá khứ đi, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Có thể là vì cuộc sống mới cũng không tệ, nghĩ đến việc làm ăn trong tiệm hiện tại luôn khá tốt, trước giờ cũng là mình nhờ vào nơi này rồi tích cóp chút tiền đổi sang được nơi ở mới, Vu Nhược Tường mỉm cười an tâm, cứ an an ổn ổn mà sống qua ngày thôi.

— To be continued —