Chương 2: Hai ba chuyện xui xẻo của nữ vương
Vu Nhược Tường ngoan ngoãn im miệng – Nữ vương gần đây rất nóng nảy.———
Gần đây mọi việc của Hạ Trăn đều không thuận.
Đầu tiên là lúc xuống phố mua đồ thì bị một thằng nhóc đạp xe đạp tông vào. Cậu còn chưa kịp tránh ra thì chiếc xe đạp này đã lao cực nhanh qua đây, không kịp phanh lại nên kết quả là đâm thẳng vào cẳng chân cậu – bị thương luôn. Trong nháy mắt đó cậu và thằng nhóc kia đều hét ầm lên, đáng tiếc cậu là bởi vì đau, nhóc kia là vì cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Này, mày là đứa nào!? Có được dạy dỗ hay không thế? Mẹ mày không dạy mày là không được đạp xe nhanh như vậy hay sao hả?”
Thằng bé kia mở to đôi mắt tròn vo, vẻ mặt vô tội nhìn cậu.
Hạ Trăn cảm thấy bản thân đã tức giận đến mức đỉnh đầu cũng sắp bốc khói.
“Này, mày điếc hay câm, ông đây đang nói chuyện với mày đấy! Đâm vào người khác cũng không biết mở miệng ra nói một tiếng à?!”
Thằng nhóc kia nghiêng đầu:
“… Xin lỗi chú.”
Chú – Chú –! Lại dám gọi mình là chú… Mẹ nó, ông đây hào hoa phong nhã như vậy lại bị gọi là chú…
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn bày ra gương mặt tươi cười, nghiêng qua dạy dỗ thằng nhóc kia:
“Không phải chú, là anh. Ngoan, kêu một tiếng anh nghe xem.”
Thằng nhóc kia cũng cười:
“Anh chú!”
… Vạn kiếp bất phục.
Mẹ nó, Hạ Trăn thầm chửi rủa một tiếng trong lòng.
“Cút đi, đến từ chỗ nào thì quay về chỗ ấy! Càng nhìn càng thêm phiền.”
Liếc liếc cẳng chân của mình, bị bong một mảng da lớn, còn thấy máu. Bất giác đưa tay chạm nhẹ vào một cái, mẹ nó, sao lại đau thế chứ, sớm biết vậy đã không mặc cái quần lửng chết tiệt này, đồ cũng không thèm mua nữa, về trước rồi tính tiếp.
“Ơ, đồ đâu?”
Thấy hai tay cậu trống không đã quay về, Vu Nhược Tường không khỏi có chút tò mò.
“Anh biến đi!”
Hạ Trăn lười nói nhiều với anh nên chỉ nói một câu, lại nhìn nhìn vết thương trên chân mình, làm thế nào bây giờ? Ừm, hay là xối nước một chút? Cứ xối nước chút đi!
Vu Nhược Tường đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn, thấy Hạ Trăn cầm vòi hoa sen giơ về phía cẳng chân.
“Cậu đang làm gì thế?”
Anh đến gần nhìn mới phát hiện thì ra là cậu ta bị thương ở chân.
“Này, xối thẳng nước máy lên vết thương sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Hạ Trăn bịt vết thương trên chân mình, không hề quay đầu lại.
“Đừng dài dòng.”
Vệ Nhược Tường bất đắc dĩ, đành cướp cái vòi hoa sen trong tay cậu ta.
“Qua đây, tôi làm cho cậu.”
Bị ấn ngồi xuống sô pha.
Vu Nhược Tường lấy hộp thuốc cấp cứu trong nhà ra, dùng một cái nhíp sạch sẽ gắp một miếng bông thấm dung dịch sát trùng tẩy rửa vết thương cho cậu.
“Ai da – đau, đau!”
Cẳng chân vô thức rụt về, lại bị Vu Nhược Tường dùng một tay bắt được mắt cá chân.
“Đau không? Kiên nhẫn một chút, sắp được rồi.”
Bông thấm thuốc sát trùng, thuốc đỏ, băng lại. Sau khi làm xong tất cả, bàn tay nắm chặt mắt cá chân Hạ Trăn của Vu Nhược Tường buông ra. Cậu ta rất gầy, chân gầy giống như chân con gái vậy.
“Rốt cuộc là cậu có ăn uống đầy đủ không đấy, dinh dưỡng không đầy đủ…”
Vu Nhược Tường liếc mắt nhìn cậu, trong lời nói tràn đầy trách cứ cùng với chút gì đó khác nữa.
Hạ Trăn buông chân xuống.
“Thối lắm!”
Cái này gọi vẻ đẹp của khung xương.
Chuyện xui xẻo còn lâu mới chấm dứt chỉ với một việc này.
Tiết kiệm tiền một tháng chuẩn bị đi mua một lọ nước hoa mới mà trong lòng mình yêu thích đã lâu, kết quả là trên đường đi lại bị kẻ trộm móc mất túi tiền. Bị trộm sạch không còn một cắc, Hạ Trăn một lòng thầm nghĩ muốn chết. Lúc về nhà thì không thấy Vệ Nhược Tường đâu, cậu chỉ đành trút hết giận dữ vào cái sọt đựng giấy vụn vô tội.
Đợi đến khi Vu Nhược Tường mang theo đồ ăn về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy chiếc sọt đựng giấy vụn đã méo mó không ra hình thù gì nằm lăn lóc trên nền nhà – đã hy sinh anh dũng, mà thủ phạm – vị nữ vương kia đang im lặng ngồi trên sô pha. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng anh cũng ngầm đoán được gì đó, tám phần mười là lại xảy ra chuyện gì rồi.
Vu Nhược Tường bận rộn trong nhà bếp, nấu được hơn nửa bữa cơm thì phát hiện ra nhà hết gừng mất rồi.
“Hạ Trăn, nhà hết gừng rồi, cậu xuống dưới mua một ít được không? Tôi còn đang bận nấu đồ trên bếp.”
Vừa nói xong câu đó, anh liền ý thức được mình vốn không nên mở miệng.
“Ông đây không có tiền!”
Máy hát của cậu ta được bật lên, bắt đầu ngồi trên sô pha tự mắng mỏ một mình.
“Dám móc ví tiền của tao, tao nguyền rủa tay mày bị nát bét. Nát bét, nát bét, nát bét!”
Vừa mắng vừa hung hăng ấn điều khiển từ xa.
Vu Nhược Tường ngoan ngoãn im lặng – nữ vương dạo này rất nóng nảy.
Đó là tháng đầu tiên Vu Nhược Tường chuyển vào. Trong ba mươi ngày này, Hạ Trăn cảm thấy bản thân mình đã trải qua rất nhiều chuyện xui xẻo. Có những lúc, cậu rất muốn chất vấn Vu Nhược Tường: vì sao từ sau khi anh đến đây ở thì ông đây lại xui xẻo như thế!?
Hiếm có được một lần ra ngoài tụ họp với mấy thằng bạn cũ, chơi đùa cả một đêm lại uống thêm chút rượu, ngày hôm sau không ngờ bị phát sốt, bất đắc dĩ chỉ có thể xin quản lý cho nghỉ một ngày.
Vu Nhược Tường nấu cháo loãng ăn cùng trứng gà muối cho cậu.
“Tôi nói cậu đấy, chậc, dù sao cũng phải chú ý về mặt đó một chút…”
Hạ Trăn uống cháo, toàn thân không còn sức, ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Vu Nhược Tường cũng không quá rõ, cậu hoàn toàn không nghe ra được.
“Cứ luôn như vậy cũng không tốt cho thân thể của cậu đâu…”
Vu Nhược Tường nghẹn một lúc lâu mới hỏi tiếp:
“Thực sự không cần đi bệnh viện?”
“Sốt có tí chút thế này cần quái gì phải đi bệnh viện!”
“Nhưng mà…”
“Mẹ nó anh có ý gì mà cứ lằng nhằng thế hả?”
Vu Nhược Tường đón lấy cái bát không.
“Buổi chiều tôi phải đến tiệm rồi, cậu ngủ một lát…”
Một lúc sau lại hỏi:
“Chỗ đó… đã được rửa sạch chưa?”
Đầu óc Hạ Trăn trì trệ không theo kịp tiết tấu chuyển nhanh như vậy, cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Vu Nhược Tường.
“Anh bị ngu ngốc chắc?! Tối hôm qua tôi đâu có làm với người khác!”
“Ớ?”
Không có à?
Hạ Trăn vỗ trán.
“Thôi, anh đến tiệm của anh đi.”
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại thì thân thể của mình quả thực cũng kỳ lạ, ngoại trừ bản thân mình ra thì còn ai lại vào lúc khí trời trong xanh thời tiết tốt đẹp thế này mà không hiểu sao lại phát sốt. Khó trách tên ngu ngốc kia hiểu lầm là…
Sau khi ăn cháo rồi uống thuốc Vu Nhược Tường đưa qua, nằm trên giường mà đầu óc cũng kêu ong ong, mí mắt cậu cũng bắt đầu dính vào nhau. Trong lúc mơ mơ màng màng cậu nghe thấy tiếng của Vu Nhược Tường:
“Tôi đến tiệm đây, sẽ quay về sớm một chút.”
Cậu lười mở miệng, nghe được tiếng cửa ‘cạch’ một cái khép lại, toàn bộ căn nhà cũng khôi phục sự yên tĩnh, trong phòng dường như vẫn còn vương lại mùi cháo cùng trứng muối nhàn nhạt.
— To be continued —