Cá Mặn Tùy Tùng Bị F4 Theo Dõi

Chương 3

“Haizz, tiểu thiếu gia nhà ta đẹp trai như vậy, sao lại là một…”

Đồ ngốc chứ.

Câu sau vừa nuốt vào ngay khi bị quản gia trừng mắt.

Người hầu nữ hậm hực cúi đầu.

Quản gia tiến lại gần thiếu niên, dịu dàng hỏi: “Sao tiểu thiếu gia vẫn luôn ngồi ở đây vậy?"

"Có cần tôi giúp gì không?”

Phạm Bạch ngơ ngác đáp: “Tôi rơi xuống hố rồi.”

Cái hố có tên series: Tôi sống lâu hơn tác giả.

Quản gia nhìn bãi cỏ trống trơn: “…”

Xong rồi.

Bệnh ngốc của tiểu thiếu gia nhà mình, hình như… nặng thêm rồi.

Những ngày sau đó, Phạm Bạch luôn sống trong trạng thái mông lung, hồn bay phách lạc.

Lần đầu tiên trong đời theo dõi một bộ truyện, lại rơi trúng một cái hố không đáy.

Việc đầu tiên cậu làm vào mỗi buổi sáng thức dậy là kiểm tra xem truyện có chương mới không.

Lúc hấp hối ngồi bật dậy, vẫn chưa có update.

Quyển sách kia chưa từng trở lại.

Thậm chí Phạm Bạch còn có linh cảm, từ nay về sau quyển sách đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Thỉnh thoảng nửa đêm chập chờn trong mơ, cậu lắc lắc vai nhân vật chính, gào lên: “Nói đi, trong lòng anh rốt cuộc là ai?”

“Nói đi, hồi nhỏ anh với mấy tên nam chính kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhớ truyện đến mức bỏ ăn, bỏ ngủ, bỏ cả tâm trạng.

Tinh thần sa sút trầm trọng.

May mắn thân phận hiện tại của cậu là một đại thiếu gia không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền, cũng chẳng ai bắt ép học hành.

Vì cậu là một tên ngốc.

Bây giờ chơi game mà có ai chửi cậu “ngu” cậu cũng có thể đường hoàng mà đáp: “Ừ, tôi ngu đấy thì sao nào?”

Hồi nhỏ Phạm Bạch bị bệnh, để lại di chứng về trí lực.

Ba Phạm và mẹ Phạm yêu con như mạng, nghe thầy giáo nói con không hợp với môi trường học đường liền lập tức mời gia sư riêng dạy tại nhà.

Cả hai vợ chồng đều nhất trí, gia sản đủ để con sống an nhàn cả đời, không cần con cái làm rạng danh tổ tông, chỉ cần cả nhà mạnh khỏe, bình an là đủ.

Ba mẹ đã vậy, thì thầy cô sao dám đòi hỏi gì hơn.

Thế là đời này của Phạm Bạch, có thể danh chính ngôn thuận mà ngồi ăn cơm không cần bưng mâm.

Đời trước từng là dân công sở lao lực đến chết, Phạm Bạch chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay.

Trước kia đọc tiểu thuyết xuyên thư, cậu cũng từng mơ mộng mình sẽ rẽ sóng đạp gió tung hoành thiên hạ.

Dựa vào việc biết cốt truyện, thiết lập nhân vật để mở khóa ngón tay vàng.