Có lẽ hồi nhỏ, lúc chưa mắc bệnh xấu hổ thay người khác quá nặng, cậu đã từng đọc quyển này.
Điều đáng nói là trang đầu của quyển sách, tác giả long trọng tuyên bố: “Truyện Tom Sue của tôi không giống ai."
Truyện có thêm yếu tố trinh thám, mở đầu nói nhân vật chính là bạch nguyệt quang trong lòng ba người kia, nhưng tuyệt nhiên không kể gì về quá khứ của bọn họ, không rõ gặp nhau ra sao, đã xảy ra chuyện gì.
Về sau, giữa những dòng chữ dường như còn ẩn ý câu chuyện bạch nguyệt quang này còn có điều chưa kể, cứ ngọt ngào đau đớn kéo dài mãi.
Tưởng là bánh kem dâu, cắn một miếng lại phát hiện bên trong là… tôm hùm cay xé lưỡi.
Còn là loại chưa bóc vỏ.
Cậu vừa đọc vừa vỗ đùi: “Cái gì mà “Ba đại ác ma độc sủng thiên sứ” chứ?"
"Phải làm thành cả series mới đúng!”
[Anh ấy là bạch nguyệt quang…]
[Anh ấy không phải bạch nguyệt quang…]
[Anh ấy mới chính là bạch nguyệt quang…]
[Rốt cuộc ai mới là bạch nguyệt quang…]
Phạm Bạch tiếp tục đọc.
Quyển truyện đến hồi cao trào, bạch nguyệt quang bí ẩn sắp được vén màn, vạn nhân mê sắp đưa ra lựa chọn lần đầu tiên giữa ba người.
Bỏ qua mấy câu văn sến súa, quyển truyện này thế mà lại gây nghiện.
Phạm Bạch cố giữ bình tĩnh, ngón tay trắng lướt nhẹ sang trang mới, trên trang giấy chỉ có đúng một dòng.
[Hết rồi nhé.]
Phạm Bạch: “…”
Không tin, cậu lật thêm vài trang.
Dòng chữ ấy vẫn kiên định như tượng.
[Hết rồi nhé~]
Gương mặt thiếu niên không cảm xúc, vẫn kiên nhẫn tiếp tục lật lật, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Kiên nhẫn, thứ mà cậu không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Một người một sách giằng co hồi lâu, cuối cùng dòng chữ kia cũng chịu nhún nhường, đổi thành: [Tác giả drop truyện rồi, thiệt sự không còn nữa đâu.]
[Hãy trân trọng cơ hội sống lần hai, chúc bạn sống vui vẻ ở thế giới mới.]
Hai dòng chữ vừa tan biến, dường như cả quyển sách cũng xấu hổ, liền phát sáng sau đó biến mất khỏi tay thiếu niên.
Cậu ngẩn người, bàn tay vô thức khép lại, ôm được một nắm không khí.
Phạm Bạch ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay, ánh mắt vô hồn: “…”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời dần ngả về tây, ánh sáng mờ đi, người hầu nhà họ Phạm bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Thiếu niên vẫn ngồi đó, mắt dán chặt vào bàn tay, như thể đang cố nhìn ra hoa nở.
Mấy người hầu nữ đi ngang thì thầm: “Tiểu thiếu gia đang làm gì vậy?"
"Ngồi đó cả buổi rồi.”
“Không phải là…”
Người hầu nữ chỉ nhẹ vào đầu, lo lắng nói: “Lại ngốc thêm rồi đấy chứ?”