Cùng Bạn Thân Trở Lại Trước Tận Thế: Cứu Đất Mẹ, Ôm Trai Đẹp!

Chương 2

"Cậu ở căn cứ nào vậy? Mình đã cố gắng dò hỏi tin tức của các cậu, nhưng một chút manh mối cũng không có. Mình cứ ngỡ chỉ còn mình sống sót..."

Linh Oản Oản trầm ngâm giây lát, giọng nghiêm túc: "Chúng ta nên tìm một nơi an toàn, ngồi lại bàn kỹ mọi chuyện."

Cố Tử Hi gật đầu, rút khăn giấy lau khóe miệng, nhỏ giọng đáp:

"Ra công viên ven sông đi, hôm nay thứ Tư, giờ này chắc cũng không có ai."

***

Hai người tìm một góc vắng ven bờ, ngồi bệt xuống đất.

Không ai vội lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn dòng Trường Giang cuồn cuộn trước mặt.

Trong đầu họ, những hình ảnh ngột ngạt của kiếp trước lặng lẽ ùa về, không hẹn mà cùng xuất hiện.

Mãi một lúc lâu, Cố Tử Hi mới mở lời:

"Hồi đó, khi cầu lớn ở Vũ Thành bị đánh sập, còn suýt nữa cho nổ tung cả thành phố... Lúc đó, cậu đang ở Vũ Thành, hay đã theo đội cứu hộ rời đi?"

Linh Oản Oản ngước nhìn mặt sông, giọng trầm xuống:

"Hồi đó mình ở bên kia bờ sông. Mình thức tỉnh dị năng hệ lôi, được tổ chức sắp xếp hành động cùng quân đội. Bọn mình chặn ở đầu bên kia cây cầu. Nghe nói mọi cây cầu dẫn vào Vũ Thành đều chen chúc đầy quái xác... Sau đó tận mắt thấy từng cây một bị đánh sập."

Cố Tử Hi nhắm mắt lại, giọng khẽ run: "Cậu không biết đâu... lúc ấy mình vẫn còn mắc kẹt trong Vũ Thành, đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết theo vụ nổ."

Linh Oản Oản nhíu mày: "Sao cậu còn ở lại đó? Ngày dịch quái xác nổ ra, mình đã gọi điện cho cậu bảo mau rời đi rồi mà? Lúc đó khu cậu ở vẫn chưa quá nghiêm trọng. Cho dù ban đầu không dám ra ngoài, thì sau này cứu hộ cũng đến từng khu chung cư, sao cậu không theo họ rời đi?"

Cố Tử Hi cười nhạt, trong mắt ánh lên một tia sắc lạnh: "Còn vì gì nữa? Vì cái nhà ấy chứ sao. Thằng em vô dụng, bà nội cố chấp, ông cha độc đoán... Có họ ở đó, mình có quyền lên tiếng chắc? Mình sống sót được ba tháng trong tận thế, là nhờ gặp người tốt cứu giúp. Nhưng cuối cùng, vẫn bị chính người nhà mình đẩy xuống địa ngục."

Linh Oản Oản nhớ tới gia đình "cực phẩm" của cô bạn, cũng đoán được những tháng ngày đó hẳn là chẳng dễ dàng gì.

Cô không hỏi thêm, chỉ nhìn thẳng vào mắt bạn: "Vậy giờ cậu định làm thế nào?"

Cố Tử Hi trầm ngâm một lúc lâu rồi đáp: "Kiếp trước, mình coi trọng tình thân, nên mới để họ bóc lột, lợi dụng, rồi vứt bỏ đến chết. Đời này, mình muốn tự tay tiễn họ lên đường."