Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 4: Muốn gả cô cho người khác

Liên Thành ngẩng đầu cười: "Chị cho nhiều muối quá à?"

Lương Văn Phi không tin Liên Thành đang quan tâm mình: "Ý cô là sao?"

"Nhìn chị rảnh rỗi thật đấy." Nói xong, Liên Thành xách túi rời đi.

Lương Văn Phi hiểu ra, cô ta tức đến đỏ mặt, quay sang cầu cứu: "Anh cả, anh xem cô ta kìa!"

"Đứng lại." Lương Triều Túc lạnh lùng nói: "Nhà họ Lương cho cô ăn học là để cô mài giũa cái miệng sắc bén đó à?"

Lương Văn Phi mỉm cười, một nụ cười đắc thắng, hả hê.

Liên Thành liếc nhìn nụ cười đó, rồi nhìn sang Lương Triều Túc. Hôm nay anh ta mặc một bộ vest màu xám, cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ bạch kim, cả người toát lên vẻ thành đạt, từng trải, phong thái của một người đứng trên vạn người. Dường như mọi việc đối với anh ta đều không đáng bận tâm, không ai lọt vào mắt xanh của anh. Vậy mà anh ta lại luôn chiều chuộng Lương Văn Phi, dùng đại bác để bắn một con muỗi như cô.

Liên Thành không thể chống lại, chỉ đành nhẫn nhịn: "Là lỗi của tôi, xin lỗi." Cô tự an ủi mình, đây gọi là biết co biết duỗi.

Ra khỏi cửa, mắt cô vẫn còn đỏ hoe.

Tài xế Tiểu Lưu nhìn thấy cô từ xa, không mở cửa xe như thường lệ mà chỉ thong thả hút thuốc.

Liên Thành thắc mắc: "Hôm nay anh nghỉ à?"

Tiểu Lưu gật đầu.

Liên Thành không hỏi thêm gì nữa, quay người đi về phía cổng lớn. Cô đã rời bàn ăn sớm, có dư dả thời gian để bắt taxi trên đường.

Bất ngờ, cửa sổ chiếc Bentley bên cạnh hạ xuống: "Cô Liên Thành."

Liên Thành dừng lại: "Anh Trương có việc gì sao?"

Trương An khác với Tiểu Lưu, Tiểu Lưu là tài xế được nhà họ Lương thuê theo ca, ai cũng có thể dùng. Còn Trương An là tài xế riêng của Lương Triều Túc, được anh ta tin tưởng, trọng dụng, là người tâm phúc có thể truyền đạt lời nói của anh. Trong nhà họ Lương, trừ bố mẹ Lương thì ai cũng gọi anh ta là anh Trương.

Điều thú vị là trước đây, Liên Thành gọi anh ta là anh Trương là do lịch sự. Lương Văn Phi mới về chưa hiểu chuyện, cũng bắt chước gọi theo. Lương Triều Túc nghe thấy một lần, đã đặc biệt chỉnh lại cô ta.

Lương Văn Phi mừng rỡ, hỏi Liên Thành có cần đổi cách gọi không.

Lương Triều Túc trả lời: "Cô ta khác với em."

Lúc đó Liên Thành đau đớn như thể trái tim mình bị người ta nắm trong tay, rồi ném xuống đất, giẫm đạp đến nát vụn.

"Cậu Lương nói Tiểu Lưu học thức nông cạn, không hiểu điển tích "cỏ cháy rồi lại mọc", sau này không cho anh ta lái xe cho cô nữa, trong vòng ba ngày sẽ bố trí cho cô một tài xế riêng."

Liên Thành cảm thấy nhục nhã. Cô cứ nghĩ Lương Triều Túc đã cảnh cáo xong chuyện cô gặp Thẩm Lê Xuyên rồi. Dù sao anh ta cũng hết mực che chở cho Lương Văn Phi, những rắc rối có thể giải quyết âm thầm thì tuyệt đối sẽ không làm ầm ĩ để ảnh hưởng đến cô ta.

Nhưng bây giờ, rõ ràng anh ta đang thông báo cho tất cả mọi người rằng cô cố tình ve vãn anh rể tương lai - Thẩm Lê Xuyên nên làm như vậy vừa để răn đe cô, vừa để mọi người giám sát cô.

Nghĩ đến đây, Liên Thành đột nhiên hiểu tại sao tối qua bà Lương lại đến tìm cô, càng hiểu rõ hơn việc kiểm tra sức khỏe này cô không thể trốn tránh.

Về việc mang thai bị bại lộ hay bị cho là có ý đồ xấu, cô đều không gánh vác nổi.

Trương An đột nhiên xuống xe, mở cửa sau.

Liên Thành liếc thấy đôi giày da đen, phía trên là ống quần tây thẳng tắp, phong cách đàn ông trưởng thành, lạnh lùng.

Vừa dời mắt, cô đã nghe thấy giọng nói khó chịu của người đàn ông: "Lên xe."

Liên Thành không muốn lên xe. Mấy ngày nay không có tin tức nào tốt đẹp, trong đầu cô vẫn còn văng vẳng nụ cười đắc ý của Lương Văn Phi. Nỗi uất ức dâng lên nghẹn cứng trong l*иg ngực.

Liên Thành đeo túi lên vai, tiếp tục đi về phía cổng lớn.

Giọng người đàn ông lạnh băng: "Em thử bước thêm một bước nữa xem."

Liên Thành đứng im, không đi tiếp nhưng cũng không quay đầu lại.

"Lên xe." Lương Triều Túc gõ nhẹ lên cửa xe: "Đừng làm tôi mất thời gian."

Liên Thành siết chặt nắm đấm. Cô nhớ đến giấy tờ tùy thân vẫn còn trong tay Lương Triều Túc. Nếu lần này cô không nhẫn nhịn, làm quá lên khiến chuyện mang thai bị bại lộ thì hỏng bét hết.

Cô quay người lên xe.

Cánh cửa đóng sầm lại với một tiếng "rầm".

"Tính khí thật." Lương Triều Túc liếc nhìn cô, không so đo mà ra lệnh cho Trương An lái xe.

Trương An cũng là người tinh ý, vừa khởi động xe, anh ta đã lập tức kéo tấm chắn lên.

Khoang xe phía sau kín mít, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, khí chất người đàn ông càng thêm lạnh lẽo: "Sáng nay em đã phạm mấy lỗi?"

Liên Thành dựa sát vào cửa xe, ngực phập phồng vài cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Cô nhìn chằm chằm vào mũi chân mình: "Hai."

"Nói."

Liên Thành không phải người không biết nhận lỗi. Nếu cô thực sự làm trái với lương tâm, đạo đức, cô chắc chắn sẽ tự kiểm điểm bản thân. Nhưng lỗi lầm mà Lương Triều Túc nói đến là lỗi gì?

Là cô không nghe lời, không muốn dính dáng đến anh ta?

Là cô không biết điều, dám cãi lại Lương Văn Phi, khiến cô ta mất mặt?

Nhưng đối với Liên Thành thì bản thân cô không phải là món đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt. Cô có lỗi gì chứ?

Liên Thành khàn giọng nói: "Thứ nhất, không nên để lộ sơ hở trước mặt dì Vương. Thứ hai, không nên cãi nhau với Lương Văn Phi."

"Chỉ vậy thôi?"

Người đàn ông nghiêng người, anh ta cao mét tám mươi tám, vai rộng, lưng dài. Ánh sáng buổi sớm chiếu vào người anh ta, hắt bóng xuống người Liên Thành. Một cái bóng lớn đè lên một cái bóng nhỏ, tước đoạt lòng tự trọng của cô, dẫm đạp cô xuống bùn, ép cô phải cúi đầu thấp hơn nữa.

Mắt cô đỏ hoe: "Tôi không nên biết anh khó chịu khi bị đánh thức vào buổi sáng mà vẫn làm phiền anh nghỉ ngơi."

"Tôi không có khó chịu khi bị đánh thức." Lương Triều Túc nắm lấy cằm cô nâng lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Vừa rồi em khóc đúng không?"

Dù đã bao nhiêu lần, Liên Thành vẫn luôn kinh ngạc trước sự nhạy bén của anh ta: "Không, vừa rồi có gió thổi vào mắt."

Lương Triều Túc dùng ngón tay cái xoa nhẹ khóe mắt cô, những vết chai sần sùi khiến Liên Thành không khỏi rùng mình.

Vẻ đáng thương run rẩy của cô khiến người đàn ông thoáng hiện một nụ cười nhạt: "Nói dối."

Liên Thành càng run rẩy hơn. Lương Triều Túc không bao giờ tha thứ cho việc cô nói dối, nói một lần là bị phạt một lần.

Cô theo phản xạ mà ngoan ngoãn nói: "Tôi sai rồi, sẽ không có lần sau nữa."

Nhưng Lương Triều Túc không những không nguôi giận mà ngược lại, sắc mặt càng thêm u ám: "Em rất sợ tôi?"

Liên Thành cười khẩy trong lòng. Vừa rồi anh ta đã dẫm đạp lên lòng tự trọng của cô, khiến cô phải nhẫn nhục trước mặt Lương Văn Phi, không được phép phản kháng, không được bất mãn. Bây giờ lại hỏi câu này, là muốn thể hiện sự nhân từ của mình sao?

Liên Thành không cần sự nhân từ đó, cô hỏi: "Anh có thể trả lại giấy tờ cho tôi không?"

Lương Triều Túc đặt tay lên mặt cô, ánh mắt từ đôi mắt di chuyển xuống đôi môi, ánh nhìn mờ ám, sâu thẳm, đầy ẩn ý.

Sáng nay cô đã cố gắng vùng vẫy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi anh ta. May mà Lương Triều Túc không dám làm gì quá đáng ở bên ngoài, chắc chỉ là một nụ hôn.

Cô căng thẳng tiến sát lại gần.

Ngay khi môi chạm môi, Lương Triều Túc giữ chặt gáy cô, không chút nương tay. Nụ hôn trở nên cuồng nhiệt, mạnh bạo, như muốn hút cạn sinh khí của cô.

Cho đến khi gần như ngạt thở, Liên Thành mới gục vào lòng anh ta, thở hổn hển, tham lam hít lấy từng ngụm không khí.

Lương Triều Túc cũng thở dốc, vuốt ve tóc cô, giọng nói vẫn còn vương vấn: "Phi Phi đang mang thai, thai không được ổn định lắm. Tôi đã mời một bác sĩ phụ khoa nổi tiếng ở Bắc Kinh đến để giúp cô ấy dưỡng thai, tiện thể khám bệnh cho em luôn."

Tin tức như sét đánh ngang tai.

Mắt Liên Thành tối sầm lại, giọng nói run rẩy: "Bác sĩ phụ khoa nào? Lại phải phẫu thuật sao?"

"Là thầy thuốc Đông y, châm cứu hoặc uống thuốc."

Lương Triều Túc vuốt ve cô mạnh hơn một chút, Liên Thành theo phản xạ mà co rúm người lại.

"Thực ra…" Liên Thành cố gắng cứu vãn tình thế: "Tôi không chữa cũng không sao, không sinh con được thì anh cũng không phải lo lắng."

Tay Lương Triều Túc dừng lại.

Liên Thành cảm nhận được điều đó, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh ta. Cô sợ sự chột dạ trong lòng mình sẽ bị anh ta nhìn thấu.

"Em không nghĩ đến chuyện sau này sao? Lấy chồng thì phải làm sao?"