Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 3: Sự vô tình của anh

"Không!" Giọng Liên Thành lạc đi, nhận ra mình đã phản ứng thái quá, cô vội vàng cười gượng gạo: "Mẹ, mỗi lần kiểm tra sức khỏe con đều rất khổ sở, kết quả cũng chẳng khác gì, lần này con không làm nữa, được không mẹ?"

"Không nghe lời mẹ nữa sao?" Bà Lương áp má vào trán cô: "Con là do mẹ nuôi nấng từ nhỏ, mẹ còn không biết con sợ đau, con có mạnh mẽ hay không sao?"

Nếu là lúc khác, nghe những lời này Liên Thành chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng giờ đây, khi đang mang thai đứa con của Lương Triều Túc, cô chỉ cảm thấy hoảng loạn, không biết phải làm sao.

"Phi Phi và Lê Xuyên sắp kết hôn, mẹ hiểu con cảm thấy tủi thân, nhưng Phi Phi cũng đã mang thai rồi, mọi chuyện đã an bài."

Liên Thành sửng sốt, không ngờ Lương Văn Phi cũng có thai: "Chuyện khi nào vậy? Cô ấy mang thai bao lâu rồi?"

"Cũng mới đây thôi, vừa mới thử thai xong." Bà Lương nắm tay cô: "Liên Thành, con nên nhìn về phía trước. Trong số các chàng trai con nhà danh giá, đâu phải chỉ có mình Lê Xuyên. Con hãy mở rộng tầm mắt, chỉ cần con ưng ai, mẹ sẽ làm chủ cho con."

Lớn lên trong nhung lụa, Liên Thành hiểu rõ hàm ý trong lời nói của mẹ. Hôn nhân giữa các gia tộc thượng lưu là chuyện thường tình, nhà trai ham quyền, nhà gái ham của, cùng lắm là chia sẻ các mối quan hệ. Tất nhiên, tất cả đều dựa trên huyết thống.

Chuyện Liên Thành là đứa con gái giả mạo đã được công khai, theo lẽ thường sau này cô chỉ có thể gả cho một người giàu mới nổi, coi như là giữ thể diện cho nhà họ Lương. Giờ đây, mẹ cô lại muốn cô chọn trong số những chàng trai con nhà danh giá, rõ ràng là bà muốn thể hiện thái độ nhà họ Lương thừa nhận cô là con gái.

Liên Thành cảm thấy vừa xúc động vừa khó xử, không dám đồng ý: "Mẹ, con vừa mới tốt nghiệp, muốn tập trung vào sự nghiệp vài năm đã."

Bà Lương nghĩ rằng cô vẫn chưa quên được tình cũ, không khỏi sốt ruột: "Liên Thành, con là đứa hiểu chuyện, có những chuyện nghĩ trong lòng thì không sao, dù sao cũng không ai là thánh nhân, nhưng nếu làm ra thì lại khác."

Làm ra thì khác như thế nào? Là vì sợ cô tranh giành Thẩm Lê Xuyên khiến nhà họ Lương mất mặt, hay là sợ Lương Văn Phi buồn lòng?

Liên Thành nhận ra mình không thể cười nổi nữa: "Mẹ, con không có ý đó." Thực ra cô nên nói rõ ràng hơn, nói thẳng ra rằng cô đã quên Thẩm Lê Xuyên từ lâu rồi. Nhưng hơi ấm vừa nhen nhóm trong lòng cô bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại cảm giác nặng nề, đau đớn, trống rỗng.

"Vậy thì tốt." Bà Lương nhẹ nhàng nói: "Con đưa mẹ giấy tờ tùy thân của con, mẹ sẽ sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho con."

Hai tay Liên Thành lạnh ngắt. Cô nhận ra mình đang rơi vào ngõ cụt. Cuộc kiểm tra sức khỏe không còn đơn thuần là kiểm tra nữa, mà đã trở thành một lời cam kết rằng cô sẽ không gây rối đám cưới của Lương Văn Phi. Nếu đồng ý, nghĩa là cô đã nhượng bộ; nếu không đồng ý nghĩa là cô vẫn còn oán giận, đang âm mưu làm chuyện xấu.

Bà Lương nhận thấy mồ hôi lạnh trên tay cô, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ.

Liên Thành nhất thời không nghĩ ra cách nào khác, đành phải đồng ý: "Giấy tờ của con không mang theo người, ngày mai con sẽ đưa cho mẹ."

Sau khi bà Lương rời đi, Liên Thành ngồi thẫn thờ trên ghế sofa rất lâu không nói gì. Vấn đề không chỉ nằm ở việc kiểm tra sức khỏe, mà giấy tờ tùy thân của cô vẫn đang ở trong tay Lương Triều Túc. Người đàn ông đó, không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng. Cô muốn lấy lại giấy tờ, không biết phải trả giá bằng cái gì.



Sáng hôm sau Liên Thành dậy rất sớm, tranh thủ lúc người giúp việc chưa dậy chuẩn bị bữa sáng, cô đến gõ cửa phòng Lương Triều Túc.

Dì Vương tình cờ đi ngang qua, vội vàng ngăn cô lại: "Liên Thành, khi bị đánh thức vào buổi sáng cậu cả rất dễ nổi nóng, hơn nữa cậu ấy lại rất ghét bị làm phiền lúc này, cô biết mà."

Liên Thành hiểu rõ điều đó, nhưng cô không còn cách nào khác. Bề ngoài Lương Triều Túc có vẻ cấm dục, nhưng thực chất lại rất ham muốn. Một khi đã nảy sinh ý đồ, anh ta sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích. Hơn nữa, chuyện cô đến kỳ kinh nguyệt chỉ là giả, cô thực sự không dám ở riêng với anh ta, không dám mạo hiểm.

"Dì Vương, cháu tìm anh ấy có việc quan trọng."

"Chuyện gì mà không thể nói lúc ăn sáng?" Dì Vương chân thành khuyên nhủ: "Tính tình cậu cả không tốt, cô đừng chọc giận cậu ấy."

Cả nhà họ Lương đều biết, người muốn đuổi Liên Thành đi nhất không phải là Lương Văn Phi, mà chính là Lương Triều Túc. Ngày thường anh ta luôn lạnh nhạt với cô, một khi cô phạm lỗi, anh ta sẽ không chút nương tay.

"Dì Vương, cháu biết mình đang làm gì."

Từ khi tốt nghiệp trở về, Liên Thành luôn tìm cách tránh mặt Lương Triều Túc, dì Vương thực sự không hiểu tại sao lần này cô lại…

"Liên Thành…"

Ngay sau đó, cánh cửa gỗ hai cánh mở ra từ bên trong.

Liên Thành quay đầu lại. Lương Triều Túc mặc áo choàng ngủ bằng lụa đen tuyền, cổ áo chỉnh tề, khí chất toát lên vẻ lạnh lùng, sắc bén, đầy uy quyền. Vóc dáng cao lớn, đôi chân dài cộng với vẻ mặt không mấy dễ chịu càng khiến anh ta trông đáng sợ hơn.

"Chuyện gì?" Anh ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài.

Dì Vương lúng túng: "Cậu cả dậy rồi à, tôi xuống giục họ chuẩn bị bữa sáng đây." Nói rồi, dì vội vã rời đi.

Liên Thành hoảng hốt: "Dì Vương đợi cháu với, cháu nói một câu rồi cùng dì xuống."

Dì Vương do dự dừng lại, liếc nhìn Lương Triều Túc. Thấy anh ta cười nhạt, gương mặt vốn đã u ám càng thêm lạnh lẽo: "Sáng sớm gọi tôi dậy chỉ để nói một câu?"

Liên Thành cắn răng, nói nhanh: "Mẹ muốn tôi đi kiểm tra sức khỏe, anh đưa đồ cho tôi."

Lương Triều Túc giả vờ hỏi lại: "Đồ gì?"

Dì Vương cũng nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Liên Thành siết chặt tay, cô muốn lấy dì Vương làm lá chắn, tránh tiếp xúc gần với Lương Triều Túc. Nhưng có lợi thì ắt có hại, hại là cô không thể nói rõ ràng mọi chuyện. Nếu cô nói thẳng là giấy tờ tùy thân, làm sao cô có thể giải thích tại sao giấy tờ của cô lại ở trong tay Lương Triều Túc - một người ghét bỏ cô đây?

"Anh biết mà."

"Tôi không biết." Ánh mắt Lương Triều Túc sắc bén, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Nhớ thân phận của em, đừng gây chuyện."

Cánh cửa đóng sầm lại, Liên Thành đứng chết lặng.

Dì Vương thở dài, kéo cô xuống lầu: "Liên Thành, cậu cả là đàn ông, đàn ông khác phụ nữ. Đối với họ, huyết thống là điều không thể lay chuyển."

Lời nói của dì Vương đủ tế nhị, Liên Thành cảm ơn dì. Chỉ là tình cảm anh em mà dì Vương hiểu khác với lời cảnh cáo của Lương Triều Túc. Anh ta đang đe dọa cô, nhắc nhở cô nhớ mối quan hệ cấm kỵ không thể phơi bày, đừng làm bất cứ điều gì khiến bí mật bị bại lộ.

Thực tế, Liên Thành đã hối hận. Cô biết Lương Triều Túc là người bạc tình, không hề có chút tình cảm nào với cô, nhưng vì ký ức về người anh trai đã từng yêu thương chiều chuộng cô, cô vẫn luôn giữ lại một tia hy vọng. Sự thật lại một lần nữa chứng minh đối với cô Lương Triều Túc chỉ có sự khinh miệt, không hề có tình cảm.

Trong bữa sáng, Lương Văn Phi liên tục liếc nhìn Liên Thành. Lương Triều Túc vẫn thản nhiên như không, Liên Thành cúi đầu ăn cháo, mặc kệ ánh mắt dò xét của cô ta.

"Sáng sớm Liên Thành gọi anh cả dậy làm gì vậy?"

Liên Thành không ngẩng đầu, tiếp tục ăn cháo.

Vẻ mặt Lương Văn Phi sa sầm, cô ta nhìn sang bà Lương: "Mẹ, mẹ bảo Liên Thành chuẩn bị đi kiểm tra sức khỏe cùng nhà mình sao? Sáng sớm cô ta đã hỏi xin giấy tờ của anh cả."

"Không phải." Bà Lương đáp: "Tối qua mẹ chỉ xin giấy tờ của Liên Thành thôi."

Lương Văn Phi bỗng bật cười: "Hay là Liên Thành tưởng mẹ muốn nhờ cô ta giúp đỡ?"

Lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ quá lộ liễu, quá tầm thường.

Trong lòng Liên Thành rối bời nên không muốn đôi co với cô ta, cô chỉ liếc nhìn Lương Văn Phi một cái rồi lại cúi xuống, tiếp tục ăn cháo.

Lương Văn Phi như bị chọc tức, mặt mày đỏ gay. Cô ta đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ra đòn quyết định: "Tôi vu oan cho cô sao? Chẳng lẽ cô không phải đang tự mình đa tình, cố tình tìm cớ lấy lòng anh cả à?"

Lương Triều Túc nhìn sang, ánh mắt vừa giễu cợt vừa khinh thường.

Liên Thành siết chặt đôi đũa. Cô không muốn hạ mình đôi co với loại người này. Dù Lương Triều Túc có mặt ở đây, cô cũng không phải là cái bánh bao dễ bị bắt nạt.