Quyển 2 - Chương 7
Mập mạp ánh mắt chớp chớp, không dám tin nhìn vào màn hình máy tính, người đang cùng nữ quỷ và Thủy Tích tán gẫu đến vui vẻ chính là cái kẻ một ngày gϊếŧ hắn không biết bao nhiêu lần: Khuynh Quốc Khuynh Thành?Bởi vì trở lại ký túc, Diệp Triều Thiên lại bị đám bạn học kêu đi làm tuyên truyền và vân vân, hắn vừa lúc đó tiếp nhận acc của Điểm Yên, mà mấy người còn hồn nhiên không biết Điểm Yên đã thay đổi người chơi đang nghiêm trang trò chuyện.
[ đội ngũ ] Khuynh Quốc Khuynh Thành: cho nên Nga Mi không nhất định phải tăng thể lực?
[ đội ngũ ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: Ừ, dù sao ép bảo thạch tiện hơn.
[ đội ngũ ] nữ quỷ: ta nghĩ, Nga Mi định lực lớn dần, ép thêm ngọc là đủ rồi. Hơn nữa nếu về sau ép Hắc bảo thạch
(tăng trí lực/ tăng mana)
thì sẽ mất slot ngọc của Hồng bảo thạch
(tăng thể lực), tính không ra.
[ đội ngũ ] Khuynh Quốc Khuynh Thành: – – đều có đạo lý, nên nghe ai đây.
[ đội ngũ ] Khoảng Không Chén Lưu Hương: nếu muốn tiết kiệm tiền thì cộng thể lực, có tiền mua ngọc ép nội công sau.
[ đội ngũ ] Khuynh Quốc Khuynh Thành: giữa ngọc và thuộc tính cái nào trọng yếu hơn?
[ đội ngũ ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: ngọc đi.
[ đội ngũ ] Khoảng Không Chén Lưu Hương: [╰_╯]# thật là, ta vì cái gì phải nghe nhóm Nga Mi mấy người toạ đàm.
[ đội ngũ ] nữ quỷ: ách, ngươi nhàm chán?
[ đội ngũ ] Khoảng Không Chén Lưu Hương: e_e giúp ta đi đánh Hồng phong hùng.
[ đội ngũ ] nữ quỷ: Ừm
[ đội ngũ ] Khuynh Quốc Khuynh Thành: ta đây đi ép vài viên ngọc trước.
[ đội ngũ ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: -_-||| ngươi hiện tại cũng chưa đến cấp 50 đã ép ngọc, quá lãng phí đi, hơn nữa còn ép Miêu nhân thạch cấp 5…
[ đội ngũ ] Khuynh Quốc Khuynh Thành: ép thêm vài viên ngọc phòng ngự tự bảo vệ mình.
[ đội ngũ ] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố:…
[ đội ngũ ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái:…
Mập mạp trong lòng rối bời, Khuynh Quốc Khuynh Thành thời điểm không có hắn giống như là một con người khác, từ lời nói cho thấy là người có lễ ổn trọng cùng kiêu ngạo, ngay cả hắn đều thấy, hoàn toàn bất đồng với lúc nói chuyện với hắn, rốt cuộc đâu mới là Khuynh Quốc Khuynh Thành chân thật?
[ tư tán gẫu ] Khuynh Quốc Khuynh Thành: Điểm Yên, mập mạp hôm nay như thế nào không online?
[ tư tán gẫu ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: không biết, tìm hắn có việc gì?
[ tư tán gẫu ] Khuynh Quốc Khuynh Thành: hắn không ở đây thực nhàm chán a [*+﹏+*]~
“Ngọa tào!” Mập mạp phẫn hận đập bàn, hắn rốt cuộc đã làm gì đắc tội Khuynh Quốc Khuynh Thành, trước mặt bọn Điểm Yên thì ra vẻ đạo mạo, ở trước mặt hắn chính là muốn bao nhiêu biếи ŧɦái có bấy nhiêu, nghĩ chơi lão tử thật vui sao?
Chơi trò chơi thôi cũng chơi đến một bụng uất khí, mập mạp uể oải cực kỳ, cũng không dùng Diệp Triều Thiên chào hỏi liền ly khai.
Trên đường trở về nhận được cuộc điện thoại xa lạ, mập mạp lòng tràn đầy khó chịu, nghe ngữ khí cũng là tràn ngập cơn tức: “Ai? Làm gì?”
“Tức giận như vậy, ai chọc giận em mất hứng?” Hạ Hữu thanh âm trầm thấp khêu gợi truyền đến, mập mạp cảm thấy ghê tởm như ăn phải trứng ung, sớm biết vậy sẽ lưu số kẻ kia lại, hại hắn bắt điện thoại của Hạ Hữu.
“Tại sao không nói gì? Em đang đi đâu? Vì sao không ở nhà?” Hạ Hữu lại là thanh âm theo thói quen mang điểm hấp dẫn cùng cưng chiều, hai tháng nay hắn luôn nói với mập mạp như vậy, hống hắn đến hôn mê chuyển hướng, chớp mắt mấy cái lấy ngữ điệu trong trẻo như chưa bao giờ có, nhưng lạnh lùng quyết tuyệt, nói: “Mọi người chính là vui đùa một chút, anh không phải tưởng thật chứ.”
Đúng vậy, vui đùa một chút mà thôi, lão tử thật sự là đau mắt mới có thể cùng hắn chơi trò đồng tính luyến ái. Rõ ràng bị coi như món đồ chơi của hắn, thời điểm nhàm chán thì lôi ra nghịch, chính mình còn ba ba đi qua cho hắn thượng, thực TM tiện.
Mập mạp đối với microphone xì một tiếng khinh miệt, sau đó quyết đoán cúp điện thoại.
Tắm một trận, cũng lười mở máy tính, mập mạp trực tiếp quăng mình trên giường, chủ thuê nhà có sẵn một chiếc giường nho nhỏ, hắn đành phải cuộn mình đưa lưng về cánh cửa ngủ thật say, giống tiểu thú một mình liếʍ miệng vết thương.
Ngày hôm sau vừa online, Thủy Tích liền phát tin tức qua, “đã xảy ra chuyện”, này luôn luôn là phong cách ngắn gọn của anh. Tra xét vị trí bọn họ, là Võ Di, Hùng Bá Phong Vân lập tức cưỡi sư tử chạy qua.
Gia nhập đội ngũ, mập mạp phát hiện mấy người đều ở đây nhưng không ngừng thay phiên ra vào địa phủ, lập tức hiểu được bọn họ bị người tiêu diệt.
Mập mạp hỏi “sao lại thế này”, nhưng không ai trả lời, không khí nặng nề ngưng trọng, mập mạp cũng không nói nhiều, chỉ hướng về nơi bọn họ đang đứng chạy đến.
[ phụ cận ] máu tươi thất bước: thối gay, gϊếŧ được ngươi lại thích như vậy, nên ăn xong đi.
[ phụ cận ] gϊếŧ người không đền mạng: một đống ngốc x, lãng phí thời gian của lão tử, các ngươi gọi người ra đây, gϊếŧ cũng không đã nghiền.
[ phụ cận ] Khoảng Không Chén Lưu Hương: ta x
[ phụ cận ] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: x bình phương
Này không biết là lần thứ mấy chửi bậy, chửi xong liền đấu võ, nhưng mà mấy tiểu hào lv 50+ công kích lên ‘máu tươi thất bước’ cùng ‘gϊếŧ người không đền mạng’ lv trên dưới 92 xem ra cùng gãi ngứa không sai biệt lắm, hai người ngay cả kỹ năng cũng chưa dùng đã tiễn bọn họ toàn bộ về địa phủ.
Khuynh Quốc Khuynh Thành từ lúc chơi đến giờ chưa trải qua loại oan uổng tức giận này bao giờ, nhưng cũng không quá tức, hắn bình thường không chơi võng du, đây là lần đầu tiên bị người chặt như chém sắt, mặc dù có điểm sinh khí nhưng càng nhiều chính là cảm thấy hứng thú, nghĩ đến mình đạt được cấp bậc kia cũng có thể nơi nơi đùa giỡn như vậy cũng không tồi.
Mà Khoảng Không cùng Điểm Yên lại giống như đánh tiết gà, biết rõ đánh không lại còn cố sống cố chết ba lần bảy lượt đi lên chịu chết, nữ quỷ cùng Thủy Tích trong trò chơi luôn luôn không có gì chú ý, đều là đi theo sau mông hai nam nhân, vì thế xuất hiện một màn năm người cùng nhau chịu chết, kết quả mập mạp cũng ba ba chạy tới quang vinh trở thành người thứ sáu.
Khuynh Quốc Khuynh Thành mới đầu không để ý, thời điểm nằm đo đất mới nhìn thấy mập mạp mặt xám mày tro đứng lên, nhíu mày hỏi hắn: “Ngươi như thế nào cũng tới?”
“Bằng hữu lão tử gặp chuyện không may, tất nhiên là tới giúp bạn không tiếc cả mạng sống.”
“Ta trước tặng ngươi hai đao tốt lắm.” Khuynh Quốc Khuynh Thành ngữ khí ác liệt.
Khoảng Không cùng Điểm Yên lại chạy ra Võ Di, Khuynh Quốc Khuynh Thành giữ chặt mập mạp hỏi: “Bọn họ gϊếŧ ngươi?”
“Vớ vẩn, không thấy lão tử mới từ địa phủ đi ra à… Danh sách cừu nhân của ta sẽ không chỉ có một mình ngươi.”
“Mẹ nó.”
Khuynh Quốc Khuynh Thành tuy biếи ŧɦái, nhưng trước mặt mọi người văng lời thô tục vẫn là lần đầu tiên, làm mập mạp hoảng sợ. Khuynh Quốc Khuynh Thành chạy vòng vòng tại chỗ, phiền táo nói: “X cái tổ tông hắn, chờ ta báo thù cho ngươi.”
Mập mạp nhìn trời lật cái xem thường, “Gϊếŧ bọn hắn a, muốn báo thù ngươi trước hết tự sát một trăm lần rồi nói sau.”
Khuynh Quốc Khuynh Thành lầm bầm: “Này không giống với.”
“Như thế nào lại không giống, ngươi gϊếŧ thì được chẳng lẽ người khác gϊếŧ lại không được?” Lời này là có lỗi; là lỗi ngôn ngữ, cũng không phải chuyện tốt gì, hắn làm sao có thể vội vàng chạy ra cho người ta gϊếŧ, bất quá vì Khuynh Quốc Khuynh Thành, mập mạp tự nhiên là khẩu vô ngăn cản.
“Khẳng định không được.”
“Bệnh thần kinh.” Thật sự sợ độ mặt dày của Khuynh Quốc Khuynh Thành, mập mạp xoay người bỏ chạy.