Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Chương 7

Sáng sớm, Alex cùng Robert đã dậy từ tinh mơ, tất bật ra vào không ngơi tay.

Ian cũng tỉnh táo, nhưng trùm chăn kín đầu, lầm bầm không muốn rời giường.

Alex lén lút mách với Chu Quỳnh: “Cậu ấy có bệnh cáu kỉnh khi rời giường.”

Chu Quỳnh thì dán mắt vào cuốn tạp chí cũ mèm bên cửa sổ.

“Ngay dưới chân chúng ta, hành tinh này vốn chỉ là một tinh cầu hoang sơ, chưa từng được khai phá. Suốt nhiều năm, nó luôn nằm trong vùng bão từ, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.”

“Mãi đến 405 năm trước, một đội thám hiểm may mắn đã phát hiện ra tinh cầu cô độc này, và báo cáo lên Liên Bang. Nhờ vị trí địa lý tuyệt vời, chính phủ Liên Bang quyết định khai phá nó thành một cảng trung chuyển.”

“Họ mang thổ nhưỡng và mặt trời nhân tạo từ viện nghiên cứu khoa học Thủ Đô Tinh đến cải tạo tinh cầu này thành một nơi đầy sự sống như bây giờ…”

Cô tiếp tục lật trang.

Nhanh chóng lướt qua một đống lớn những tiêu đề mà cô không mấy hứng thú như “Cẩm nang thăng cấp người máy cộng sinh”, “Xu hướng thời trang tinh tế”, hay “Bí kíp cưa đổ mỹ nhân Omega”…

Cho đến khi dòng chữ to màu huỳnh quang xiên vẹo đập vào mắt cô - “Kênh tin tức nóng tinh tế”.

Kênh tin tức nóng tinh tế chỉ có mục lục, không có nội dung chi tiết.

Nếu độc giả quan tâm đến tin tức nào, có thể nhấn vào chip bên cạnh tiêu đề để đọc toàn văn.

[Cảnh báo ập đến, AO hưng phấn quá độ không biết làm sao!]

Mặt Chu Quỳnh đỏ bừng, cô lén lút nhấn vào chip bên dưới.

Hiện ra ngay lập tức là cảnh nam nữ già trẻ ở khu vực bình luận suýt xoa.

[Chấn động! Alpha hot nhất tinh tế, siêu sao Diva Ramia mỗi ngày đều phải “hai lần”, hơn nữa thời gian mỗi lần đều không ngắn.]

Chu Quỳnh cố nén con nai con đang nhảy nhót trong lòng, gạt bỏ những hình ảnh đó, và quả nhiên, thứ hiện ra là bí quyết làm đẹp của Ramia.

Siêu sao Diva Ramia khẳng định bí quyết để có làn da căng mọng chính là mỗi ngày phải thực hiện hai lần liệu pháp quang tử trẻ hóa da.

[Công tử hào môn thế mà lại yêu AA, nghe nói vì tình nguyện làm “O”.]

Chu Quỳnh bấm vào xem thì thấy chẳng qua chỉ là hai tấm ảnh chụp chung mờ mịt cùng một bài viết giật tít để thu hút lượt xem.

Kỳ quặc nhất là bên dưới còn kèm theo tiêu đề khác: [Một trăm chiêu nhỏ tâm cơ “bẻ cong” trai thẳng A.]

Chu Quỳnh đã hiểu vì sao Alex và Robert lại kêu trời trách đất khi biết phóng viên của kênh tin tức nóng tinh tế sắp đến.

Robert không nhịn được mà phun ra: “Bọn họ biến anh Corey thành một phần tử cuồng nhiệt của phong trào dân tị nạn.”

“Còn nói chị Lorna mắc chứng cuồng loạn ánh sáng.”

Alex làm động tác muốn nôn: “Cạn lời nhất là bọn họ còn cố tình ghép đôi.”

“Nói hai người viết nên một câu chuyện tình cảm động giữa khói lửa chiến tranh, thời khắc nguy nan cũng không chịu buông tay đối phương.”

Chu Quỳnh: “Sao cậu biết là cố tình ghép đôi, mà không phải là tình đầu ý hợp thật?”

“Đương nhiên không…… Không phải chứ?”

Alex ngẫm nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt thế giới quan sụp đổ.

Chu Quỳnh hỏi: “Vậy buổi chiều phóng viên đến phỏng vấn thì sao?”

“Có thể đuổi họ ra ngoài không?”

Ian, Alex và Robert đồng thanh đáp: “Đương nhiên!”

Ba người liếc nhìn nhau, nở nụ cười quỷ quyệt.

Thù Mạt Lị đã làm việc ở tòa soạn kênh tin tức nóng tinh tế được hơn ba năm.

Là một phóng viên kỳ cựu của bảng tin lá cải, cô ta rất giỏi nắm bắt công thức để thu hút lượt xem.

Cô ta dùng trí tưởng tượng thay cho lương tâm, dù tin tức có mờ nhạt đến đâu, dưới bàn tay của cô ta đều có thể nổi như cồn.

Thù Mạt Lị chẳng mấy hứng thú với nhiệm vụ phỏng vấn lần này.

So với việc phỏng vấn đám dân tị nạn ở khu ổ chuột, cô ta thèm khát được khám phá những bí mật đầy rẫy mùi tiền của khu biệt thự Vân Lệ kia hơn.

Thời tiết không tốt, rời khỏi điều hòa nhiệt độ trong nhà, chiếc váy da ngắn màu hồng nhạt chẳng thể chống lại cái lạnh.

Thù Mạt Lị co ro trong áo khoác, chỉ mong nhanh chóng gặp mặt đối tượng, chụp vài bức ảnh rồi chuồn cho lẹ.

Còn về bài phỏng vấn.

Cô ta có thể về nhà vừa vuốt ve cơ bụng của tiểu soái ca vừa tùy hứng viết.

Nhưng cậu thực tập sinh mới đến bên cạnh lại tỏ ra vô cùng hào hứng.

Dù Thù Mạt Lị khinh thường, nhưng cô ta cũng hiểu cho cậu, rốt cuộc ai mà không có những năm tháng tươi trẻ đầy nhiệt huyết cống hiến vì sự nghiệp?

Cô ta không thể không thừa nhận rằng, có một cấp dưới tích cực trong công việc quả thực đỡ đần được rất nhiều.

Suốt dọc đường, cô ta chẳng cần nói một lời, Henry đã sắp xếp lộ trình đâu ra đấy.

“Ôi, cảm ơn cậu nhiều lắm, Henry, cậu đúng là cứu tinh của chị! Cậu cũng biết đường xá ở khu ổ chuột toàn là ngóc ngách ngoằn ngoèo mà.”

Thù Mạt Lị nũng nịu liếc mắt nhìn cậu ta.

Cô ta hài lòng khi thấy ánh mắt Henry dao động, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mình.

“Anh ơi.” Cuối đường đột nhiên xuất hiện một cô gái tóc đen còn trẻ, cô bé rụt rè hỏi: “Hai người là phóng viên ạ?”

Henry nhiệt tình hết mực: “Đúng vậy.”

“Chúng tôi là phóng viên của kênh tin tức nóng tinh tế.”

Thù Mạt Lị ở phía sau trợn trắng mắt.

Cô ta tự biết rõ.

Danh tiếng của kênh tin tức nóng tinh tế chẳng mấy tốt đẹp gì.

Cô gái lộ ra vẻ mặt sắp khóc: “Hai người có chịu phản ánh nỗi khổ của chúng tôi ra ngoài không?”

“Chúng tôi muốn về nhà, chúng tôi không muốn ở lại đây.”

“Đương nhiên, chúng tôi nhất định…”

“Đương nhiên rồi!” Thù Mạt Lị không muốn thấy Henry tiếp tục tỏ ra ngu ngốc, bày ra cái lòng trắc ẩn vớ vẩn.

Cô ta giẫm lên đôi giày cao gót, uyển chuyển tiến lại gần: “Chúng tôi sẽ làm. Đúng rồi, cô bé sao lại một mình ở đây, không có ai chăm sóc em à?”

Chu Quỳnh thầm quan sát mỹ nhân thành thị đang đứng trên cao nhìn xuống mình, trong lòng có chút cạn lời.

Ít ra cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp chứ, giả vờ cũng phải cho giống tí đi.

Chu Quỳnh che hai mắt lại, giả vờ khóc lóc.

Thù Mạt Lị lặng lẽ bật camera mini trên túi xách, cô ta chuẩn bị gán cho đám dân tị nạn cái tội danh ngược đãi trẻ em.

Ngay lúc sự chú ý của họ dồn cả vào cô gái trước mặt. Từ phía sau đột nhiên lao ra ba cậu thiếu niên, vừa cười hì hì vừa xô đẩy nhau, mạnh mẽ chen qua giữa họ!

Thù Mạt Lị bị đẩy lảo đảo, Henry thì bị ép sát vào tường, cô ta quát lớn: “Không thể đi sang bên cạnh à?”

“Cái gì vậy? Có biết phép lịch sự không hả?”

Cô bé trước mặt bỏ tay đang che mặt ra, cũng chẳng khóc lóc gì.

Cô cười hì hì, làm mặt quỷ với họ.

Rồi nhanh nhẹn xoay người, chạy theo đám con trai.

“Đừng lau nữa!” Thù Mạt Lị sải bước tới, túm lấy Henry đang điên cuồng lau giày da: “Mau kiểm tra xem đồ đạc còn không!”

Lúc này Henry mới hốt hoảng phát hiện, ba lô bị rạch một đường to, thiết bị bên trong đều không cánh mà bay.

“Đây là thiết bị của tòa soạn! Phải làm sao bây giờ?”

“Đuổi theo!” Đồ vô dụng! Thù Mạt Lị trừng mắt liếc xéo cậu ta, chẳng thèm quay đầu lại, giẫm lên giày cao gót chạy như bay.

Robert nắm tay Alex, nhảy qua bức tường thấp.

“Nhanh lên!” Alex phấn khích kêu lên: “Cái bà kia chạy nhanh thật!”

Ian ở dưới chống chân cho Chu Quỳnh, đẩy cô lên, còn Robert ở trên kéo lấy cô.

Chu Quỳnh: “Cao, cao quá…”

Cô bám được vào đầu tường, cố gắng giữ thăng bằng.

Ian thấy cô đã ổn định, đạp mạnh vào mặt tường, lộn một vòng ra sau rồi ngồi xổm trên đầu tường.

Cậu ta nhìn nữ phóng viên váy hồng phấn đang lộc cộc điên cuồng đuổi theo phía sau, kéo Chu Quỳnh đối diện với cô ta, khẽ nói: “Chọc tức cô ta.”

Chu Quỳnh nghiêng đầu, dùng ngón tay ngoáy ngoáy trước mắt: “Lêu lêu lêu.”

Ian buồn cười lắc đầu, rút ra một chiếc bút ghi âm, tung hứng vài cái trong tay, rồi ném thẳng xuống chân Thù Mạt Lị.

Chiếc bút ghi âm mỏng manh làm sao chịu nổi cú va chạm mạnh như vậy, lập tức vỡ tan thành từng mảnh bắn tung tóe trên mặt đất!

“Hay! Được lắm!” Thù Mạt Lị túm lấy một mảnh vỡ nhỏ bắn tới mặt mình!

“Từ giờ phút này thì cầu nguyện đi, đừng để tao bắt được tụi bây!”

Cô ta vung mạnh chiếc giày cao gót trong tay vào vách tường, chiếc gót nhọn cắm phập vào!

Cô ta bám vào chiếc giày cao gót, thoăn thoắt leo tường như một con thằn lằn, chỉ trong vài nhịp thở đã trèo lên được!

“Ghê vậy! Chạy mau!”

Đám thiếu niên lập tức giải tán.

Alex còn không quên đẩy chiếc thùng hàng bên dưới tường đi.

“Nhảy về phía khu phơi đồ bên kia!”

Chu Quỳnh lần đầu tiên được chơi trò “rượt đuổi” trên mái nhà.

Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

“Lại đây!”

Cú tiếp đất vội vã tạo nên một cơn gió mạnh thổi tung mái tóc đen của cô.

Sự hưng phấn tuôn trào điên cuồng, máu cô sôi sục, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Họ leo trèo, nhảy nhót trên những công trình kiến trúc kỳ lạ, từ mái nhà này nhảy sang mái nhà khác, từ bên nọ đu sang bên kia.

Chu Quỳnh lỡ chân, suýt chút nữa ngã khỏi thanh ngang.

Ian từ phía sau túm lấy cổ áo cô, mạnh mẽ giữ thăng bằng cho cô.

“Ian!” Chu Quỳnh chỉ về phía sau họ: “Phóng viên kia bay lên rồi!”

“Trời đất!”

“Bọn họ dùng đài bay!”

Loại đài bay nhỏ này có thể lơ lửng trên không trung trong đám đông, cũng giống như phiên bản giản dị của xe bay công cộng.

“Chạy về phía khu phơi quần áo kia!”

Ian hét lên.

“Còn định chạy đi đâu?” Thù Mạt Lị mặc kệ mái tóc xoăn được chăm chút kỹ lưỡng, gập người lại rồi lao ngang tới.

“Rose, tăng tốc lên tối đa cho tôi!”

Người máy cộng sinh Rose: [Vâng, thưa chủ nhân. Chúc ngài có một chuyến bay vui vẻ!]

“Henry?”

“Henry!”

“Tôi đây.”

Henry ở phía sau bay rất cẩn thận. Đây là lần đầu tiên cậu ta dùng đài bay nhỏ, nên còn hơi sợ độ cao.

“Mẹ kiếp! Nhanh lên!” Thù Mạt Lị giận dữ hét lớn.

Tội nghiệp Henry phát ra một tiếng nức nở sợ hãi, cậu ta không hiểu sao người tiền bối luôn dịu dàng, đáng yêu lại trở nên hung dữ như vậy.

Thù Mạt Lị dừng lại giữa không trung, nhìn khu phơi đồ rộng lớn với đầy rẫy khăn trải giường, chăn đệm và quần áo, cô ta nhíu mày.

“Rose, tìm kiếm toàn bộ.”

[Đã kiểm tra cho ngài, đông - tây - nam, à, tín hiệu không tốt, người ta cũng sẽ bị mất kết nối đó nha!]

Mẹ nó, Thù Mạt Lị tức giận đến mức thái dương nổi gân xanh, sao cô ta lại quên mất khu ổ chuột này không có tín hiệu chứ.

Một cơn gió mạnh thổi qua.

Những chiếc khăn trải giường phồng lên, giống như những cánh buồm căng gió.

Qua khe hở của những chiếc khăn, một màu đen thoáng hiện lên.

“Tìm thấy rồi!”

Cô ta nở một nụ cười dữ tợn.

Thù Mạt Lị điều khiển đài bay lao xuống.

Gần rồi!

Bàn tay cô ta sắp chạm được vào cái đầu tóc đen đáng ghét kia!

Đột nhiên màu đen lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là một chiếc ga giường màu trắng ố vàng.

Đừng có lại gần tôi! Tôi còn đang mặc bộ đồ thiết kế cao cấp mới nhất đó!

Thù Mạt Lị thét lên trong lòng.

Ai biết được những vết bẩn trên ga giường này từ đâu ra!

Ian kéo Chu Quỳnh đang làm mồi nhử sang một bên.

Alex và Robert hợp sức cuộn chiếc ga giường lại mấy vòng, rồi đẩy ra ngoài.

“Chạy về phía trước đi!”

Lúc này Henry cuối cùng cũng đuổi kịp!

“Nhào lên cho tôi! Đồ vô dụng!” Thù Mạt Lị bị mắc kẹt trong ga giường, tóc tai bù xù gào thét.

“Để, để tôi làm cho.”

Tội nghiệp Henry còn chưa kịp cố gắng giãy giụa, đã bị dây phơi quần áo vướng phải, ngã nhào khỏi đài bày.

Ian túm lấy đài bay nhỏ, lật ngược lên.

Alex, Robert và Chu Quỳnh cũng chen lên.

Cũng may cả bốn người họ đều có thân hình mảnh khảnh, nếu không chiếc đài bay nhỏ xíu này thật sự không chở nổi họ.

Chiếc đài bay giống như một gã say rượu, chở họ lảo đảo bay về phía những con phố bên cạnh.

“A a a! Đồ vô dụng!” Thù Mạt Lị gào thét xé lòng xé phổi.

Cô ta nhảy lên chiếc đài bày còn lại, túm lấy Henry kéo lên.

“Để tôi lái!”

Ian nghịch ngợm vặn vẹo đài bay nhỏ vài cái, cắm vào đó một thiết bị kỳ lạ.

Chu Quỳnh cảm thấy đài bay dưới chân rung lên, rồi hai chiếc loa âm thanh nổi lơ lửng xuất hiện.

Những bài ca của công nhân khai thác mỏ vang lên rộn ràng khắp đất trời.

[Chuẩn bị rượu ngon và thức ăn, ta muốn cùng bạn bè say một trận đã đời.]

[Quây quần bên đống lửa cùng nhau nhảy múa, bạn bè ơi, cuộc sống của công nhân tuy vất vả nhưng hạnh phúc!]

“Tiếng gì vậy? Nhạc từ đâu ra thế?”

“Ồ, là bài này, thật là nhớ nhung!”

Những người công nhân khai thác mỏ vừa kết thúc một ngày làm việc vất vả ùa ra khỏi nhà, tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Vừa hay họ chạm trán với Thù Mạt Lị và Henry đang đuổi theo không bỏ.

Trên khuôn mặt thô ráp của họ lộ ra nụ cười nham hiểm.

Rõ ràng là họ đều nhận ra phóng viên của kênh tin tức nóng tinh tế nổi tiếng xấu xa này.

Họ vẫn còn nhớ rõ như in cách cô ta dùng ngòi bút thần kỳ của mình để bôi nhọ họ, khiến tình cảnh vốn đã khó khăn của họ càng thêm tồi tệ.

“Chúng ta cùng nhau nhảy múa đi, chào đón những người bạn này!”

Đám công nhân cùng nhau lao ra đường, nhảy điệu múa hào sảng đặc trưng của dân khai thác mỏ.

Họ mạnh mẽ lôi kéo Thù Mạt Lị và Henry đang run rẩy, ép hai người cùng nhau nhảy.

Ian điều chỉnh ánh đèn laser màu ảo diệu, đẩy không khí náo nhiệt lên cao trào.

Alex, Robert và Chu Quỳnh ghé vào bên cạnh đài bay nhỏ, phấn khích vẫy tay, bắt tay với đám đông bên dưới.

“Nhảy hay lắm!”

“Tuyệt vời! Thêm một bài nữa đi!”

Đến cuối cùng, đám công nhân nhấc bổng hai con gà con đáng thương đã không còn đứng vững lên, chuyền qua chuyền lại trên đầu giữa biển người.

Khi Henry toàn thân rũ rượi được thả xuống từ trên không, trên người cậu ta đã không còn một chiếc cúc áo nào.