Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Chương 6

Đêm xuống, để tiết kiệm năng lượng, bốn đứa trẻ sống trong căn phòng hộp nhỏ cũng không bật đèn mà dùng mấy cây nến đặt trên bàn.

Đương nhiên, Chu Quỳnh có lý do để nghi ngờ việc căn phòng nhỏ này có thực sự dùng được điện hay không.

Dưới ánh sáng lờ mờ, những chiếc chân nến đơn sơ được làm từ vạt áo cũ để hứng sáp chảy ra.

Robert giải thích: "Như vậy có thể tái sử dụng, nên một cây nến dùng được rất lâu đó!"

Mặc dù căn phòng hộp nhỏ này so với ký túc xá đại học dột nát, cũ kỹ từ trái đất mà Chu Quỳnh từng ở còn tồi tàn hơn, nhưng nó mang lại một mùi hương khiến người ta an tâm lạ kỳ.

Đây là lần đầu tiên sau nửa tháng đến nơi này, Chu Quỳnh có thể đắp chăn ngủ, dù phải nằm trên sàn nhà cứng đơ, cô cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

"Ian vẫn chưa về sao?"

Alex có chút bất mãn, nhưng ngưỡng mộ nhiều hơn: "Cậu ấy luôn có đủ loại nhiệm vụ phải làm."

"Anh Corey và chị Lorna rất tin tưởng cậu ấy."

Robert quỳ trên sàn, cẩn thận trải chăn đệm. Tay cậu ta thoăn thoắt lạ thường, có thể vuốt phẳng mọi nếp nhăn.

Cậu ta đã trải xong chăn của mình từ lâu, giờ đang giúp Ian dọn giường.

Chu Quỳnh và Alex trùm chăn trong ánh nến mờ ảo, nói chuyện phiếm dăm ba câu.

"Alex, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi á? Tôi mười sáu!"

"Nhìn không ra, cứ tưởng chỉ mười bốn mười lăm..."

Alex ưỡn ngực: "Gì chứ!"

"Cô nhìn kỹ lại xem!"

Chu Quỳnh nhìn đôi mắt trong veo và khuôn mặt còn hơi bầu bĩnh trẻ con của cậu ta, thành thật lắc đầu: "Thật không nhìn ra, trông đặc biệt nhỏ."

Robert cúi người nhét một túi nước nóng hầm hập vào ổ chăn của Ian: "Bởi vì còn bốn tháng nữa cậu ấy mới tròn mười sáu."

Alex bĩu môi, rồi lại xì một tiếng, nói lầm bầm: "Không liên quan đến chuyện đó."

"Bọn tôi đều như vậy cả."

"Cô cũng thế thôi, nhìn cứ như mười bốn mười lăm tuổi. Đúng rồi, cô bao nhiêu tuổi?"

Mười bốn mười lăm tuổi?

Chu Quỳnh thầm mắng, đây chính là định luật mặt non trẻ của người châu Á sao?

Chu Quỳnh vừa định trả lời, đột nhiên đầu ngón chân chạm phải một vật nhỏ cứng cứng. Cô lén lút thò tay vào trong chăn vớt nó lên.

Khi mở lòng bàn tay ra, dưới ánh nến, đó là một viên hồng ngọc lấp lánh.

Nó lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay Chu Quỳnh, ánh sáng đỏ rực rỡ như sóng nước lan tỏa thành từng vòng, đẹp đến nao lòng.

Chu Quỳnh kinh ngạc bật thốt: "Ôi, đây là?"

Alex kích động kêu lên: "Đây là bảo bối của Ruby!"

"Cô ấy tìm khắp nơi không thấy! Hóa ra rơi vào trong chăn!"

Robert ngồi bên cạnh Chu Quỳnh, chăm chú nhìn viên đá tuyệt đẹp, vẻ mặt có chút buồn bã.

Cậu ta thì thầm: "Ruby..."

"Không biết bây giờ cô ấy sống thế nào."

Chu Quỳnh cẩn thận nâng viên đá quý hỏi: "Cô ấy rời đi sao?"

"Tôi nghĩ cô ấy không tự nguyện rời đi."

"Anh Corey nói cô ấy bị người xấu bắt đi."

Đôi mắt Alex lóe lên tia hận thù, móng tay cậu véo vào lòng bàn tay.

"Tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ và bắt hắn trả giá!"

"Tại sao lại bắt cô ấy?"

Chu Quỳnh tuy rằng hỏi, nhưng trong lòng đã biết câu trả lời.

Một kẻ làm tổn thương một người vô tội, chẳng cần động cơ quá chính xác nào.

Đa phần là vì lợi ích.

Số còn lại là vì… hắn có thể.

Robert tự giễu nói: "Bởi vì chuyện tuyến thể của cô ấy có tổn thương đã bị kẻ xấu biết được."

"Loại người như bọn tôi, ở chợ đen còn khá nổi tiếng."

Robert nói, những người có tuyến thể không phát triển tốt như họ có khả năng bị những kẻ xấu bắt cóc, tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cưỡng ép phân hóa thành Omega, sau đó bị bán đi ở những nơi mờ ám.

Chu Quỳnh nhớ lại lời cảnh báo của Ian vào ban ngày.

Cô cúi đầu nhìn viên hồng ngọc.

Viên đá lạnh băng cũng không hề lay động dù chủ nhân đã rời đi, vẫn cứ ngạo nghễ phô trương vẻ đẹp rực rỡ của nó.

Chu Quỳnh âm thầm cầu nguyện, mong nó có thể chỉ đường cho Ruby trở về nhà.

Đêm đã khuya, Robert cũng đã thổi tắt nến từ lâu.

Chu Quỳnh nằm trên nệm, không chút buồn ngủ.

Trong nhà tối đen như mực. Tối đến nỗi cô cảm thấy lòng nặng trĩu, hoảng hốt.

Sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, cô không dám nhúc nhích, chỉ lặng lẽ mở to mắt.

Lúc thì cô nghĩ đến cô gái chủ nhân của viên hồng ngọc, lo lắng cho tình cảnh của cô ấy, lúc lại lo lắng cho tương lai mịt mờ phía trước của mình.

Ruby còn có thể trở về không?

Cô còn có thể về nhà không?

Chu Quỳnh không khỏi tự nhủ trong lòng, thật là vô dụng, có thể ngủ ngon lành ở đầu đường xó chợ như vậy, mà giờ ở trong chăn ấm lại không ngủ được.

Mãi một lúc sau, cô mới mơ màng ngủ thϊếp đi.

Cô mơ thấy mình bị nhốt trong một chiếc l*иg sắt đen ngòm, chật hẹp.

Bên ngoài có người đang mài một con dao trắng toát.

Tiếng mài dao rào rào từng đợt cọ vào da thịt cô.

Làm cô liên tưởng đến miếng thịt heo trong bếp còn chưa tan hết đá, hoặc con gà trụi lông lẫn cả máu loãng.

Cô sợ hãi tột độ, điên cuồng giật tóc mình.

Trong tiếng thét xé lòng đầy ai oán, những sợi tóc đỏ phủ kín dưới chân.

Chu Quỳnh đột ngột mở mắt.

Tiếng kêu thê lương trong giấc mơ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân cực nhẹ.

Chu Quỳnh nổi da gà, khẽ ngồi dậy.

Ngoài cửa là Ian sao? Hay là người khác?

Khuôn mặt Ruby hiện lên trước mắt cô.

Dù chưa từng gặp, nhưng cô đã có một ấn tượng ban đầu về cô bé.

Chu Quỳnh lặng lẽ nắm chặt con dao găm nhỏ đặt dưới gối.

Ian mang theo hơi lạnh trở về nhà.

Đã khuya lắm rồi, dù cơ thể đã mệt mỏi rã rời, nhưng bước chân cậu ta vẫn rất nhẹ.

Sợ đánh thức những người bạn đang ngủ say, cậu ta không rửa mặt, chỉ vội vàng cởi giày, chuẩn bị chui ngay vào ổ chăn.

Không ngờ vừa quay đầu lại đã chạm phải ba đôi mắt.

Cậu ta giật mình.

Ian oán trách: "Làm gì vậy!"

"Sao mọi người còn chưa ngủ hả?"

Alex nhào tới: "Chúng tôi đang đợi cậu đó!"

"Đàm phán thế nào rồi? Kết quả ra sao?"

Robert tiếp lời: "Ian, tôi đã chuẩn bị nước ấm cho cậu ngâm chân rồi."

"Cậu vừa ngâm chân vừa kể đi."

"Hì hì!"

Chu Quỳnh che giấu sự bối rối, sờ sờ thái dương, rồi lén lút nhét con dao nhỏ trở lại.

"Hừ." Ian đã sớm phát hiện động tác nhỏ của cô, cậu ta nhếch môi nhìn cô đầy ẩn ý.

Ngọn nến lại được thắp lên.

Sự tĩnh lặng của màn đêm bị phá tan bởi những tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ, thân mật.

Robert đi múc nước, Alex đi lấy khăn lau chân.

Còn Chu Quỳnh, cô không biết làm gì, ngồi trong ổ chăn có chút ngượng ngùng.

Ian hỏi: "Cô luyện qua rồi à?"

Chu Quỳnh: "Hả, cái gì cơ?"

Ian: "Tôi nói dao ấy."

Chu Quỳnh vội lắc đầu, cô lấy ra con dao nhỏ: "Không có không có."

"Là dao ăn của cơm hộp, tôi lấy để phòng thân thôi."

Ian cầm lấy con dao nhỏ, đặt ngang trên các đốt ngón tay, rồi lại lật nhẹ, con dao thế mà tự xoay tròn.

Ian một tay chống đầu, một tay chán nản xoay dao.

Con dao bạc nhỏ thoăn thoắt nhảy múa giữa các đốt ngón tay cậu ta, nhẹ nhàng như một con bướm bạc.

Ian nhếch mép cười: "Cô không cần sợ đâu."

"Trên cửa có khóa sinh học an toàn rồi. Trừ khi cho nổ tung cả căn phòng, không ai vào được đâu. Thực sự có người đến phá nhà, thì cầm con dao nhỏ này cũng chẳng có tác dụng gì."

Cổ tay cậu ta khẽ động, rồi ném con dao lại cho Chu Quỳnh.

Chu Quỳnh nào dám dùng tay không bắt dao, cô vội vàng vén chăn lên đỡ lấy.

Ian có chút đắc ý nhìn vẻ luống cuống của cô: "Lợi hại không? Muốn học không?"

Chu Quỳnh trực tiếp nắm lấy tay Ian: "Thầy ơi!"

Robert bưng một chậu nước nóng hầm hập đi tới.

Bên cạnh, Alex tay trái cầm xà phòng, tay phải khoác khăn lông, ân cần hết mực.

"Ian, cậu nói nhanh lên đi!"

Ian bất đắc dĩ lắc đầu: "Cũng không phải tin tức tốt đẹp gì, sợ mọi người nghe xong lại mất ngủ."

"Cậu cứ nói đi!"

"Lần này ngay cả thống đốc cũng không xuất hiện, chỉ có mấy nghị viên hòa giải, hơn nữa vẫn là những lý do thoái thác cũ rích, chậc."

Cậu ta thò chân vào chậu nước, bị nóng rụt cả người.

"Đơn giản là trước đó họ dùng chính sách cung cấp nhiều cơ hội việc làm và miễn phí nhập cư làm mồi nhử, ổn định chúng ta, đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, rồi lừa chúng ta đến những khu công nghiệp, mỏ khai thác điều kiện khắc nghiệt, ít người, tăng cường canh giữ. Đến khi chúng ta bệnh chết, chuyện này coi như hoàn toàn hạ màn."

Ian bình tĩnh thuật lại.

"Tóm lại ý của những kẻ đó là có thể kéo dài thì cứ kéo dài, không cần làm lớn chuyện, chỉ cần trì hoãn, sóng to gió lớn rồi cũng sẽ có ngày trời yên biển lặng."

Alex tức giận đến lăn lộn trên nệm.

"Đồ khốn, còn tưởng có chuyện tốt như vậy, chúng ta đâu có dễ bị lừa."

Chu Quỳnh có chút tò mò: "Thế yêu cầu của chúng ta là gì?"

"Rất đơn giản. Rút khỏi các trạm khai thác trước đây, đến định cư ở tinh hệ có ít phóng xạ hơn. Ngoài ra, chính phủ cần phải cung cấp sự hỗ trợ và bồi thường nhất định."

Nghe có vẻ không quá khó khăn.

Chu Quỳnh không hiểu về chính trị.

"Nếu chính quyền hành tinh này không đồng ý, chúng ta có thể vượt cấp lên chính phủ Liên Bang để báo án không?"

Ian: "Chúng tôi cũng muốn vậy. Nhưng ở địa bàn của người khác, việc khiến chúng ta im miệng thật sự quá dễ dàng. Bọn họ thực hiện phong tỏa thông tin. Cô có biết mặt trời nhân tạo không?"

Chu Quỳnh lắc đầu.

Ian giải thích: "Một tác dụng khác của nó là làm cột thu phát tín hiệu."

"Mọi luồng thông tin của hành tinh này đều tập trung ở đó. Người cầm quyền có thể ở vị trí cao nhất loại bỏ những thông tin bất lợi cho họ, rồi phản xạ tín hiệu trở lại."

Chu Quỳnh kinh ngạc nói.

"Cái này quá độc ác! Đây chẳng phải là ngang nhiên bịt miệng sao!"

Ian: "Chính là ý đó."

"Vậy chẳng phải là không còn cách nào ư?"

Chu Quỳnh nghĩ đến việc trực tiếp đến hành tinh của chính phủ tối cao để kêu oan.

Nhưng cô lại cảm thấy, thông tin còn không cho phát ra, chúng càng không thể để người ra ngoài.

"Không hẳn, mặt trời nhân tạo không phải lúc nào cũng kiểm soát tất cả thông tin, điều đó đòi hỏi một lượng năng lượng rất lớn, thông thường chỉ được sử dụng khi mùa bão từ bắt đầu mạnh."

Ian vẫy tay gọi cảm đám lại gần: "Đúng rồi, còn một chuyện quan trọng nữa."

"Ngày mai, phóng viên của kênh tinh tức nóng tinh tế muốn đến đây phỏng vấn."

Bên kia, trong căn phòng an toàn, đèn đuốc sáng trưng.

Corey đứng trước cửa sổ, trầm tư.

Lorna tùy ý ngồi bệt xuống đất, đối diện với ánh đèn, lắp ráp một vài thiết bị máy móc nhỏ.

"Hôm nay khi đàm phán, mặt trời nhân tạo bên ngoài có biến động gì không?" Corey mở lời.

Lorna: "Căn cứ theo chỉ số đo được, không những không yếu đi, mà độ sáng và tần suất nhấp nháy còn nhanh hơn."

Corey lẩm bẩm: "Để cho chính phủ Liên Bang một lời giải thích, cũng như trấn an đám đông phẫn nộ, hành tinh này hứa hẹn sẽ cung cấp 60% năng lượng cho các chiến hạm tiền tuyến."

"40% còn lại chỉ có thể dùng để duy trì các cơ sở vật chất cơ bản, nhưng mà, mặt trời nhân tạo ở nội thành lại ngày một sáng hơn."

Họ cùng nhau nhận ra một vấn đề.

Nguồn năng lượng ở nội thành không những không cạn kiệt, mà thậm chí còn nhiều hơn.

"Rốt cuộc nguồn năng lượng đó từ đâu ra?"