Mặc kệ đi, bây giờ tìm ra chuyện mà Khương Hữu cố ý giấu giếm mới quan trọng.
Cài khóa cửa lại, Khương Hân bắt đầu lục lọi, tìm tòi qua một lượt vậy mà vẫn không có lấy chút gì gọi là bí mật trong nhà, lúc này cũng đã qua vài tiếng đồng hồ, chỉ sợ hai người họ sắp về đến nhà rồi.
Bất lực, Khương Hân ngồi bệch xuống ôm lấy chân bàn, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Cô đúng là quá khổ đi mà, hơn hai mươi năm phấn đấu học hành, vừa tốt nghiệp đi làm chỉ mới hai tháng, cứ tưởng cuộc sống thảnh thơi vui vẻ ăn no ngủ kỹ như thế đến già cũng tốt, nhưng nào ngờ đâu lại xuyên qua như thế này? Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đã vậy lâu lâu còn bị đánh.
Sau ngày hôm đó Khương Hữu dụ dỗ Lý Hoa Hoa, vậy mà chỉ một tuần sau Khương Hữu lại tiếp tục đánh cô, cô quả thật không thể nào chịu đựng nổi cuộc sống thế này nữa.
Đang khóc, bỗng nhiên tay Khương Hân chạm vào một thứ như quyển sách, cô không thể tin được từ dưới gầm bàn kéo nó ra.
Vừa đúng lúc, cô nghe thấy tiếng xe đạp dừng lại ngoài cổng, vội đứng bật dậy, cô chạy ngay ra ngoài.
"Ha ha ha, Hoa Hoa có thai rồi!"
Khương Hữu dựng chiếc xe đạp bên cổng, ôm lấy Lý Hoa Hoa kêu lên vui sướиɠ.
Từ ngày Lý Hoa Hoa mang thai, Khương Hữu hôm nào cũng sáng tối nấu cho bà ấy chén thuốc bổ.
Lý Hoa Hoa không muốn uống, nói thuốc nào cũng có ba phần độc, Khương Hữu nhíu mài nói.
"Vậy anh sẽ nấu canh bổ cho em!"
Lý Hoa Hoa vì vậy cũng không còn lý do gì để từ chối nữa, nhưng thường chỉ uống vài miếng rồi đổ đi hơn nửa chén.
Khương Hữu cũng không nói gì, nửa chén canh thừa ông mang ra hắt vào ụ rắn, lũ rắn không biết có nghe mùi không mà tranh nhau ngấu nghiến, cắn xé nhau đến đổ máu.
Khương Hân xoa cái bụng đói, từ xa đứng nhìn rồi nuốt nước miếng chứ không dám xin.
Bởi vì trước đó cô cũng thèm thuồng mùi canh quá mức thơm.
Có một hôm, nhân lúc Lý Hoa Hoa vừa uống xong, Khương Hữu không chú ý, cô đã lén uống nửa chén canh còn lại. Kết quả bị ông ấy phát hiện, liền bị đánh đến suýt chết.
Lý Hoa Hoa ngăn cản còn bị Khương Hữu tát cho hai bạt tay, điều mà từ khi mang thai đến giờ bà từng bị.
Từ hôm đó cô không dám vụиɠ ŧяộʍ ăn thêm lần nào nữa.
Hôm nay Khương Hữu vừa mang chén canh vào đã rời đi, Lý Hoa Hoa bỗng dưng cảm thấy ngon miệng, bà ấy vậy mà uống hết cả chén canh bổ.
Sau đó Lý Hoa Hoa đột nhiên nhăn mặt, nhợn hai lần rồi nôn ra thứ gì đó màu đỏ tròn.
Khương Hân hoảng hốt, cô nhớ lại từ trong quyển sách cô nhìn thấy dưới gầm bàn, những dòng chữ kia lúc này như ẩn như hiện trước mặt cô.
Cô tiến đến nhìn kỹ hơn, bên trong những viên đỏ tròn đó như có cái gì đang cựa quậy.
Vẻ mặt cô lúc này tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt trợn trừng đầy bàng hoàng.