Cha mẹ chồng cũng chưa từng thật sự bạc đãi nàng, điểm này trong lòng Tào Mẫn Nguyệt hiểu rõ.
Nàng không phải loại nữ nhân hay tính toán so đo, chỉ mong cả nhà yên ấm thuận hòa, cùng nhau sống những ngày tháng an lành.
“Nương, con biết người đau lòng cho nươngcon con. đại ca phulà người mà đại ca vẫn luôn không nỡ buông bỏ, lúc lâm chung còn di ngôn để lại, bảo chúng ta phải chăm sóc y thật tốt. Con tuy nói là em dâu, nhưng tuổi cũng hơn đại ca phukhông ít, trong lòng khó tránh khỏi muốn quan tâm, chăm sóc.”
Có một số lời, không cần nói rõ ra, cả nhà đều hiểu ý tứ trong lời Tào Mẫn Nguyệt.
Nàng sẽ không vì trong nhà dành nhiều quan tâm cho Lăng Tinh mà sinh lòng bất mãn.
Từ Hữu Phương cũng hiểu tâm ý con dâu.
Bà vốn thật lòng thương yêu nàng, thấy thế thì khẽ vén tóc bên tai Tào Mẫn Nguyệt, đưa tay xoa nhẹ mặt nàng rồi mỉm cười vui vẻ.
Tức phụ tứ nhi vì để trong nhà hòa thuận, đã nhiều lần chịu ủy khuất. Từ Hữu Phương trước kia cũng từng làm dâu, chuyện này bà rõ ràng hơn ai hết.
Thuở đầu, biết bao người nói nhà bà đi cưới một người đàn bà đã bị chồng ruồng bỏ, còn mang theo hai đứa con, chẳng khác nào tiêu tiền như nước.
Nhưng chẳng ai biết, con dâu này là do bà âm thầm để mắt chọn lấy.
Trong lòng Từ Hữu Phương, không ai có thể tốt bằng Tào Mẫn Nguyệt.
“Mẫn Nguyệt à, nương cảm ơn con.”
Sự nhẫn nhịn và hi sinh vì gia đình, bà đều nhìn thấy, đều khắc ghi trong lòng, chứ không bao giờ xem đó là chuyện đương nhiên.
Tào Mẫn Nguyệt mắt cũng đỏ hoe, chỉ sợ bật khóc sẽ mất mặt, bèn vội vàng nói:
“Nương, con đi chọn ít đậu.”
Từ Hữu Phương khóe mắt cũng thoáng ướt, khẽ "ừ" một tiếng rồi quay người rời đi.
Trong lúc mẹ chồng nàng dâu đang trò chuyện, ba người đàn ông trong nhà chỉ cúi đầu uống nước, không dám xen vào.
Từ Hữu Phương liếc nhìn Thẩm Quy bên cạnh, đưa tay gõ nhẹ lên đầu con trai:
“Tức phụ của con là người tốt, con không được ỷ vào chuyện nàng lớn tuổi hơn vài tuổi, ngày thường lại thương con, rồi sinh tâm khi dễ nàng.”
Thẩm Quy dáng dấp không tệ, vóc người lại cao. Người nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới chẳng có ai thấp bé, xấu xí.
Nghe nương trách, Thẩm Quy vội vàng gật đầu bảo đảm:
“Nương cứ yên tâm, trong phòng Mẫn Nguyệt nói một, con không dám cãi hai.”
Từ Hữu Phương trong lòng cũng chẳng hoàn toàn yên tâm.
Tính tình Thẩm Quy phần nhiều giống cữu cữu hắn, mang chút phong lưu đa tình. Dáng dấp tuấn tú, miệng lại ngọt ngào. Trong thôn không ít nữ tử, ca nhi đều từng bị hắn làm cho rung động.
Nếu không phải vì nhà nghèo, cha mẹ người ta không đồng ý hôn sự, e rằng Thẩm Quy đã sớm gây ra không ít nợ đào hoa rồi.
Trong nhà bởi bệnh tình của Thẩm Hoàn mà long đong khốn khổ, chẳng còn mấy thời gian rảnh để ngày ngày để tâm trông chừng tiểu tử kia.
Dứt khoát liền để hắn cưới vợ, sai tức phụ đến trông giữ cho yên.
Tào Mẫn Nguyệt là người tâm tính thiện lương, ôn hòa nhã nhặn. Chỉ vì từng bị hưu bỏ, lại mang theo hai đứa con riêng, nên trong lòng nàng vẫn sợ bị Thẩm gia ghét bỏ.
Những điều ấy, Từ Hữu Phương đều thấu tỏ trong lòng.
Thẩm Quy vừa mở miệng, bà nghe như gió thoảng ngoài tai.
Nếu nói Tào Mẫn Nguyệt mà chịu để hắn nói một, nàng không nói hai, thì còn có thể miễn cưỡng tin được đôi chút.
“Con là hạng người thế nào, chẳng lẽ ta còn không biết? Hôm nay những lời này, con nghe vào tai thì tốt, không nghe vào cũng mặc. Nhưng nhớ kỹ cho nương, về sau nếu dám phụ bạc Mẫn Nguyệt cùng hai đứa nhỏ, đừng trách nương đây không nể tình mẫu tử!”
Lời này nói ra nặng nề, ý cảnh cáo đã rõ mười phần.
Thẩm Quy không dám nhiều lời, vội rũ mi cụp mắt, cung kính đáp:
“Biết rồi nương, con đi giúp Mẫn Nguyệt chọn đậu.”
Vừa dứt lời, thân người đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dạy bảo xong đứa con thứ tư, Từ Hữu Phương lại đưa mắt nhìn sang hai người còn lại.
Nhị lang từ nhỏ đã là người biết điều, không khiến người khác phải bận lòng. Bà không nói gì nhiều với hắn, mà chỉ dặn dò với Thẩm Trình Sơn:
“Ông thường ngày cũng nên trông nom Tứ Lang nhiều hơn, còn phải dạy dỗ lại ca nhi trong nhà cho đàng hoàng.”
Khi trước còn có Thẩm Hoàn ở nhà, y là huynh trưởng dù mang bệnh, nhưng với các đệ muội đều lo toan đủ điều.
Có người ca như thế đè đầu trông chừng, dẫu bận rộn cách mấy, bọn trẻ cũng không dám quá phóng túng.
Nay Thẩm Hoàn đã đi, nhật tử trong nhà cũng cần thay đổi. Làm cha làm nươngkhông thể chỉ lo kiếm bạc, mà còn phải dốc lòng chăm bẵm con cái.
Thẩm Quy như đóa hoa đào gặp gió, ngày ngày lượn lờ ong bướm. Thẩm Lai thì như một chú chó con hoang dã, không ngày nào an ổn, một đứa còn rắc rối hơn đứa kia.
Thẩm Trình Sơn đang cố gắng giảm bớt tồn tại của mình bằng cách nghẹn họng uống nước, nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi bị điểm danh.
Ông buông chén, gật đầu nói:
“Được rồi, tôi đây liền đi tìm thằng bé nói chuyện một chút.”
Từ Hữu Phương liếc ông một cái:
“Tôi nói ông, lão già này cũng kỳ lạ. Đứa nhỏ hôm nay hiếm lắm mới chịu ngoan ngoãn, ông lại đi mở miệng làm gì?”
Thẩm Trình Sơn mới vừa đứng lên, giờ ngồi cũng dở, đi cũng chẳng xong.
Còn đang lúng túng tìm lời, chợt nghe một tiếng gọi trong trẻo vang lên:
“Cha, nương.”
Lăng Tinh khoác áo da, bước vào bếp, đôi mắt to tròn như ánh trăng thu.
Thẩm Trình Sơn như được đại xá, vội vàng tiếp lời, vẻ mặt tươi rói:
“Tinh ca nhi đến rồi à? Đói bụng sao? Nương con đang chuẩn bị cơm đấy, chờ một lát liền có.”
Lăng Tinh lắc đầu:
“Không đói đâu ạ. Con có chuyện muốn thương lượng cùng hai người.”
Vừa bước vào nhà, Lăng Tinh mới thấy Thẩm Hồi đang ở đó. Người nọ dáng người cao lớn, đứng yên cũng đã có khí thế bức người.
Lăng Tinh ngửa mặt lên, nhoẻn miệng cười gọi:
“Nhị đệ.”
Bị một ca nhi nhìn nhỏ hơn mình rất nhiều gọi là “đệ đệ”, mày Thẩm Hồi khẽ giật, sắc mặt bất động mà gật nhẹ:
“Ca phu.”