Góa Phu Lang Làm Giàu

Chương 13

Lúa mạch được trồng khá nhiều, trong đó bột mì làm từ thô ma là tiện nghi nhất.

Một cân giá sáu văn tiền, bên trong cám mì không ít.

Bữa nay ăn cháo hồ cũng là dùng loại bột ấy mà nấu.

Bột mì tế ma muốn đến hai mươi văn một cân, ít cám hơn, nhưng mùi lại có phần nồng nặc.

Quý giá nhất là loại tinh bạch diện, bột trắng tinh, không lẫn tạp, mỗi cân đến ba mươi lăm văn tiền.

Cao lương, kê mễ, gạo lứt cùng đậu tương thì lại tiện hơn, mỗi cân chỉ chừng năm văn tiền.

Riêng gạo trắng thì đắt đỏ dị thường — gạo cũ cũng phải sáu mươi văn một cân, đừng nói gạo mới, giá còn cao hơn mấy phần.

Nói đến thịt, thịt bò là tiện nhất, chỉ hai mươi văn một cân, là quan phủ định giá, ai bán cao hơn sẽ bị phạt đánh.

Song, trâu bò không thể tùy tiện gϊếŧ mổ, trừ khi là chết bệnh hoặc chết già.

Giá thấp là để ngăn kẻ tham lợi mà lén sát trâu cày, dẫu có tham thì cũng chẳng lời là bao, càng không đủ để liều lĩnh làm bậy.

Thịt heo giá ba mươi lăm văn một cân, thịt dê bốn mươi văn, gà vịt ngỗng thì hai mươi lăm văn một cân.

Thịt cá lại càng rẻ, chỉ mười hai văn một cân.

Có điều, cá nơi đây nhỏ nhắn, cỡ một con bán một văn tiền cũng chẳng hiếm.

Thẩm Lai ngón tay đếm đếm, nói đến gà vịt ngỗng thì giọng có phần tiếc nuối:

“Nếu trong nhà có nuôi mấy con này thì tốt rồi, trứng gà cũng có thể bán được một văn một quả. Trứng vịt trứng ngỗng to hơn một chút, giá hai văn một quả.

Muốn mua thì phải đắt gấp đôi mới có thể mua được.”

Vũ triều mới thành lập không bao lâu, vật giá cao ngất, mà dân đen lại kiếm chẳng bao nhiêu tiền.

Trong thôn phần lớn đều dùng hàng đổi hàng, chẳng mấy khi dùng đến bạc tiền.

Ngay cả phiên chợ mồng mười lăm mỗi tháng, cũng đều là đổi vật lấy vật, bạc vụn chẳng mấy ai dùng đến.

Trong mắt người nơi đây, tiền là vật quý báu, khó đến, dễ đi.

Không có việc hệ trọng thì không dám tiêu xài, một khi tiêu rồi là như muối bỏ bể.

Ngoài phiên chợ ngày thường, mỗi khi đến tiết lễ, còn có trấn tập, huyện tập, nhưng phần lớn cũng chỉ đổi vật lấy vật mà thôi.

Thẩm Lai từng một lần theo chân người lớn lên trấn, còn trên huyện thì chưa từng đặt chân.

Chỉ biết nơi đó náo nhiệt dị thường, ba tháng mở một lần, đều là vào ngày đầu tháng.

Lăng Tinh sơ bộ hiểu qua giá hàng nơi này, liền lại hỏi:

“Trong chợ bán có thứ gì ăn ngon không?”

Thẩm Lai như mở máy hát, liên tục kể:

“Có đồ chơi làm từ đường, đường hồ lô, kẹo mạch nha, cao lương đường, hạt mè đường, đậu phộng đường...”

Vừa nhắc đến mấy món đường này, nước miếng Thẩm Lai đã muốn rớt xuống, Thẩm tiểu xuân và Thẩm tiểu hạ cũng theo đó nuốt nước miếng ròng ròng.

“Đường a... ngon lắm... thèm chết mất...”

Lăng Tinh muốn tìm khăn giúp mấy đứa nhỏ lau mặt, quay đầu lại nhìn, liền thấy ba người đã sớm dùng tay áo quẹt sạch rồi.

Y chỉ đành ngồi yên nghe Thẩm Lai tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Còn có mì sợi, bánh hấp.”

Lăng Tinh chờ mãi không nghe thêm gì, nghi hoặc hỏi:

“Không còn nữa?”

Thẩm Lai gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy.”

“Bánh bao, màn thầu, hoành thánh, sủi cảo cũng không có sao?”

Thẩm Lai nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc:

“Đó là món ăn quê của đại ca phu sao?”

Lăng Tinh thoáng ngẩn ra, cẩn thận lục lọi ký ức nguyên thân.

Quả thật không có.

Nơi này đồ ăn đơn bạc đến mức khó tin, món vặt thì càng hiếm, sắc hương vị đều đơn điệu, giống đời Hán kiếp trước mười phần.

Mắt Lăng Tinh bỗng sáng rực, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Y có thể kiếm tiền!

Y biết không ít món ngon, cách làm lại đa dạng.

Cho dù hương vị làm chưa đạt, thì cái mới lạ cũng đã đủ khiến người ta động lòng. Huống chi tay nghề y xưa nay không tệ, hương vị làm ra cũng không tầm thường.

Mới vừa cao hứng được một trận, niềm vui trong lòng Lăng Tinh lại dội xuống như bị hắt nước lạnh.

Căn cứ theo giá cả Thẩm Lai vừa kể, đến cả bán bánh bao cũng chẳng đủ vốn.

Trên người y một văn tiền cũng chẳng có, nhà họ Thẩm lại càng không có dư tiền giúp y xoay xở.

Haizz... một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán.

Ông trời ơi, chẳng lẽ không thể từ trên trời rơi xuống cho ta mấy lượng bạc?

Lăng Tinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền hỏi:

“Trong thôn có bán đậu hủ không?”

Thẩm Lai lập tức đáp lời:

“Đại ca phu, huynh muốn ăn đậu hủ à? Chờ nhị ca bọn họ bán củi về, đệ đi xin nương cho chút tiền, trong thôn có thể mua. Vương phu lang nhà kia làm đậu hủ ngon lắm, nhưng phải đi sớm mới có. Nhà khác thì ăn không được.”

Lăng Tinh xua tay cười cười, thì ra đã có người bán đậu hủ rồi...

Y vốn còn nghĩ, nếu không có, y có thể tự xay đậu làm đậu hủ. Dù vất vả nhưng chí ít nguyên liệu rẻ, lời lãi cũng khá.

Nhưng xem ra, trong thôn không chỉ một nhà làm đậu hủ, nếu y cũng làm, e rằng cũng chẳng bán được mấy ai.