Góa Phu Lang Làm Giàu

Chương 5

Lăng Tinh là một người hiện đại, đột nhiên xuyên không tới một triều đại xa lạ, thân thể cấu tạo cũng bị thay đổi. Lại không có đồng nào trong người, cộng thêm luật pháp nơi đây, muốn sống một mình căn bản là điều không thể.

Ở lại Thẩm gia, ít nhất cũng có thể sống được.

Từ lời kể của Thẩm Hoàn , Lăng Tinh hiểu ra — thì ra nhà họ Thẩm trước kia từng là một gia đình khá giả.

Vũ triều lập quốc chưa lâu, sau biến động triều đại, gia tộc nhà họ Thẩm vì không chịu cúi đầu, nên bị người hãm hại, buộc phải rời quê hương.

Thẩm Hoàn từ nhỏ thân thể đã không tốt.

Căn bệnh này là từ trong bụng mẹ mang theo. Có thể sống được đến bây giờ, hoàn toàn nhờ vào việc trong nhà còn bạc để chạy chữa.

Trước mười tuổi, bệnh tình của Thẩm Hoàn được khống chế khá tốt.

Nhưng sau mười tuổi, gia tộc bắt đầu suy tàn, nhánh của bọn họ rời tộc để cầu sinh, cả nhà gian khổ dắt díu nhau tới định cư tại thôn Tiểu Liễu.

Từ khi ấy, sức khỏe của Thẩm Hoàn ngày một suy yếu.

Tất cả tài sản mang theo đều lần lượt hóa thành thuốc trong chén của hắn, ngày tháng trong nhà cũng vì thế mà càng lúc càng túng thiếu.

“Nhị đệ ta khi mới tới thôn Tiểu Liễu, còn có thể đến tư thục đọc sách.” Thẩm Hoàn khẽ kể: “Tam muội và Tứ đệ khi đó, đôi lúc vẫn còn được ăn chút bánh kẹo... Nhưng sau này, cái gì cũng không còn nữa.”

Thẩm Hoàn thở dài, tự giễu một tiếng.

Hắn thường nghĩ, trên đời này e không có kẻ làm huynh trưởng, làm nhi tử nào thất bại hơn hắn.

Chỉ vì hắn mà cha mẹ, đệ đệ muội muội đều phải sống trong cảnh ngày một sa sút.

Hắn chính là một phế nhân.

Thế nhưng như vậy còn chưa đủ. Trước khi chết, lại vì thân thể vô dụng này mà kéo thêm một người khác vào, gả vào cửa chịu tội thay hắn.

Những lời này hắn chưa từng dám nói ra, cũng không có ai dám nói.

Chỉ cần mở miệng, người trong nhà sẽ đau lòng khôn nguôi.

Thẩm Hoàn không muốn khiến người nhà vì hắn mà thêm khổ sở, thêm buồn bã. Nhưng hôm nay gặp được Lăng Tinh, cảm nhận được sinh mệnh của mình chẳng còn bao lâu, trong lòng lại kìm không được muốn trút ra hết thảy những ưu phiền, tích tụ bao năm.

Lăng Tinh nghe tiếng Thẩm Hoàn đầy đau đớn cùng tự trách, khẽ nâng cánh tay đã có chút khí lực, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt hắn.

“Đừng tự trách.” Lăng Tinh chậm rãi nói: “Bọn họ dùng tất cả những gì có thể để giữ ngươi sống, là bởi vì trong mắt họ, sinh mệnh của ngươi quý giá hơn bất cứ thứ tài vật nào.”

Thẩm Hoàn khựng lại, thoáng sững sờ — hắn không ngờ mình vậy mà vẫn còn có thể khóc được.

Sau khi tâm tình dịu xuống, hắn quay sang Lăng Tinh, khẽ nói:

“Làm ngươi chê cười rồi.”

Lăng Tinh lắc đầu:

“Người có cảm xúc là chuyện rất đỗi bình thường, có gì đâu mà cười chê.”

Thẩm Hoàn nghe vậy, quay đầu nhìn kỹ Lăng Tinh.

Ca nhi này thật gầy yếu, đôi mắt to tròn, cằm gầy đến nhọn. Nhưng trong ánh mắt kia lại sáng rực, dù trong gian phòng âm u, cũng không thể nào bị ánh tối che mờ được.

Người như vậy, tươi đẹp đến thế... lại bị hắn làm lỡ dở cả đời.

“Ta sẽ nói rõ với cha mẹ.” Thẩm Hoàn chậm rãi nói: "Sau khi ta qua đời, sẽ để ngươi được tự do.”

Hắn đối với Lăng Tinh là mang theo áy náy. Bởi vì mình, khiến một ca nhi đang yên ổn bị bắt gả vào cửa xung hỉ, phá hỏng cả nhân duyên của người ta.

Hắn muốn bồi thường, nhưng bản thân cũng chẳng còn khả năng làm được gì lớn lao.

Lăng Tinh nghe vậy, không vội vàng đáp ứng.

Trong trí nhớ nguyên thân, ca nhi hay quả phụ nếu rời khỏi nhà chồng, mà không có nhà mẹ đẻ hay huynh trưởng che chở, thì sau một năm sẽ bị quan phủ ép tái giá.

Ý nghĩ đó khiến Lăng Tinh rùng mình.

Y vốn không có nhà mẹ đẻ, người nhà họ Lăng sớm đã tan tác, không biết sống chết ra sao.

Y không muốn tái giá!

Tuy rằng Lăng Tinh thích nam tử, nhưng không có nghĩa là muốn bị gả đi hết lần này tới lần khác!

Ai biết cái người tiếp theo sẽ là thứ gì?

Lăng Tinh vội vàng mở miệng:

“Không, không cần đâu. Thẩm đại ca, nếu huynh thật sự muốn tốt cho ta, không bằng khuyên cha mẹ huynh... sau khi huynh mất rồi, cho ta một chén cơm ăn là được.”

Lúc này Lăng Tinh lại nhớ đến tâm nguyện của nguyên thân, người kia đến lúc chết vẫn khắc khoải một lòng muốn tìm lại tiểu đệ của mình. Dù gì cũng đã dùng thân thể của người ta, nếu cái gì cũng chẳng màng đến, thì chẳng phải là quá thất lễ hay sao? Thế nên y do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói thêm:

“Còn nữa... sau này, nhờ huynh giúp ta cùng tìm đệ đệ.”

Thẩm Hoàn nghe xong, trong lòng khẽ động.