Góa Phu Lang Làm Giàu

Chương 4

Bên ngoài tiếng pháo nổ lách tách, nổ xong là tiệc khai mâm.

Thôn dân chẳng màng thịt nóng hay nguội, chỉ cần có thịt, là ăn đến sạch không chừa.

Trong phòng tân hôn ở đầu phía đông, Lăng Tinh nằm im cùng người chồng ốm yếu trên danh nghĩa.

Không biết đã trôi qua bao lâu, y mới nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai:

“Ta tên Thẩm Hoàn, còn ngươi tên là gì?”

Thanh âm của Thẩm Hoàn yếu ớt đến mức, mỗi lần mở miệng nói một câu đều phải ngừng lại thật lâu mới có thể thở tiếp.

Lăng Tinh ngồi phía trước hé miệng định cất lời, nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh. Y cứ ngỡ bản thân vẫn chưa thể nói được, không ngờ vừa thử hé môi, vậy mà lại thật sự có tiếng:

“Lăng Tinh.”

Y nhìn về phía vị phu quân tiện nghi kia, trong khoảnh khắc ấy, thậm chí còn cảm thấy có chút hoảng hốt.

Kiếp trước, Lăng Tinh đã sớm rõ ràng xu hướng của bản thân là ưa thích nam tử, chỉ là y chưa từng thật sự bước vào chuyện yêu đương. Ông y là người cổ hủ, chỉ e chẳng thể chấp nhận nổi điều ấy.

Sau khi ông qua đời, Lăng Tinh liền vội vàng làm video kiếm tiền. Vì quay phim nên phải ở lại quê nhà — nơi đó là một thôn nhỏ nghèo hẻo lánh, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với người khác, huống chi y còn bận tối ngày.

Không ngờ vừa mở mắt ra, mình đã có... trượng phu.

Chỉ là, đối phương thoạt nhìn không ổn lắm.

Tình trạng này chẳng khác gì bộ dáng ông y trước lúc lâm chung.

Lăng Tinh hồi tưởng chút kiến thức về cổ đại từng đọc, tuy không rõ đây là triều đại nào, nhưng cảm giác cũng không khác bao nhiêu.

Nếu lần xung hỉ này không thành, liệu người nhà họ Thẩm có trách tội mình không?

Y vốn là kẻ lạ mặt giữa đất trời xa lạ, nếu thật sự bị đổ lỗi... y biết xoay xở thế nào đây?

Trong lòng lo lắng, ngoài miệng Lăng Tinh cũng không kìm nén được mà nói ra. Dù sao nơi này khác với hiện đại, cho dù y tính tình lạc quan, nhưng lần này đối diện với bộ dạng của Thẩm Hoàn, cũng khó tránh khỏi kinh hoàng.

Thẩm Hoàn nghe Lăng Tinh nói, nghiêng đầu nhìn sang.

Thấy sắc mặt Lăng Tinh trắng bệch, đôi mắt tràn ngập u sầu, khóe môi Thẩm Hoàn khẽ cong, nở nụ cười nhợt nhạt, tựa như muốn an ủi:

“Không cần lo lắng, người nhà ta sẽ không làm tổn thương ngươi.”

Dứt lời, trong phòng lại rơi vào yên tĩnh. Thẩm Hoàn cần thời gian lấy hơi.

Lăng Tinh không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi.

Đợi đến khi Thẩm Hoàn đỡ hơn một chút, mới chậm rãi lên tiếng: “Bọn họ cũng hiểu rõ thân thể ta không sống được bao lâu nữa... Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử. Cho dù ta có ra đi mà chưa từng thành thân, bọn họ cũng sẽ không trách tội lên đầu ngươi.”

Dứt lời, hắn lại dừng nghỉ ngơi. Lăng Tinh xác nhận hắn không còn gì muốn nói nữa, lúc này mới nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi làm sao biết được?”

Thẩm Hoàn khẽ bật ra một tiếng cười khàn khàn từ l*иg ngực:

“Bởi vì người nhà ta thật lòng quan tâm đến ta. Mà ngươi là phu lang của ta, nếu sau khi ta chết, ngươi không tái giá, thì sẽ được cùng ta chôn chung một huyệt.”

Lăng Tinh nghe hiểu — yêu ai yêu cả đường đi.

Xem ra người nhà họ Thẩm thật sự đối với Thẩm Hoàn rất tốt.

Lăng Tinh tuy không hiểu y thuật, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Thẩm Hoàn cũng đoán được, để giữ mạng cho người này chắc chắn phải tiêu tốn không ít bạc.

Nhà họ Thẩm nghèo như vậy, e rằng phần lớn gia sản đều đã đổ vào việc trị bệnh cho Thẩm Hoàn.

Bên ngoài náo nhiệt ồn ào, tương phản với sự yên tĩnh lạnh lẽo trong căn phòng nhỏ.

Có lẽ vì đã lâu không có ai để trò chuyện, hoặc cũng có thể thật lòng xem Lăng Tinh là phu lang của mình, Thẩm Hoàn bắt đầu nói rất nhiều.

Lăng Tinh vừa ngồi ngửi mùi thảo dược nồng nặc, vừa nghe Thẩm Hoàn chậm rãi kể lại chuyện nhà họ Thẩm.

Thẩm Hoàn nói rất chậm, từng chữ từng chữ một nặng nề mà rõ ràng. Lăng Tinh thì chăm chú lắng nghe.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì có lẽ, y sẽ phải sống ở Thẩm gia một đoạn thời gian rất dài.

Dựa theo ký ức của nguyên thân, dân lưu vong muốn an cư lập nghiệp tại một nơi, chỉ có nam tử mới có thể tự mình đăng hộ khẩu, mà điều kiện là phải cư trú đủ một năm tại nơi ấy.

Còn nữ tử và ca nhi thì không thể lập hộ riêng, chỉ có thể gả làm thê tử hoặc phu lang của người khác.