Đứng giữa hành lang trường, cô mở hộp cơm ra. Hai ngăn đầu là thức ăn, ngăn thứ ba là những miếng táo tỉa hình thỏ cầu kỳ, đẹp như đồ thủ công.
Lương Sơ Doanh thầm nhận xét, đúng là Lương Duật tỉa táo đẹp hơn cô.
Cô lấy một miếng bỏ vào miệng, vị ngọt khiến cô nheo mắt.
Giòn tan, như được chọn lựa kỹ càng.
Dù không còn đối xử khắt khe với cậu, nhưng cô vẫn khó mà thân thiết.
Quan hệ hai người vẫn ở mức không lạnh không nóng. Khi Lương Khánh có nhà, họ còn bị ép nói vài câu, giờ ông đi vắng, họ chẳng còn cớ để trò chuyện.
Mấy hôm trước Hoa Thành đột ngột đổ mưa giông, căn nhà cũng ẩm thấp theo. Khu chung cư họ ở xây từ mấy chục năm trước, hai tầng rộng rãi nhưng đã cũ, cứ mưa xuống là ẩm ướt khó chịu. Lương Sơ Doanh trằn trọc đến 1h sáng vẫn không ngủ được, đầu óc như đang chiếu phim.
Bỗng cô nghe thấy tiếng "cọt kẹt" rất nhỏ trong phòng. Lương Sơ Doanh bật dậy, vểnh tai lắng nghe, giống như tiếng chuột gặm đồ ăn.
Cô lập tức chạy ra phòng ngoài, tiếng chân đánh thức Lương Duật.
Cậu mặc bộ pyjama rộng thùng thình, tóc đen mềm mại xõa bên tai. Dù ánh sáng mờ ảo, nốt ruồi trên mí mắt phải vẫn hiện rõ, xương quai xanh cũng có một nốt nhưng không nổi bật bằng.
Lương Duật mở cửa hỏi có chuyện gì.
Trong nhà chỉ còn hai người, Lương Sơ Doanh đắn đo mãi mới nhờ cậu giúp: "Phòng tôi hình như có chuột."
Lương Duật suy nghĩ vài giây rồi đề nghị: "Vậy tối nay chị ngủ phòng em?"
"Cậu nghiêm túc đấy à?" Cô trợn mắt.
Lương Duật khẽ cười: "Chị nghĩ gì thế? Ý em là, nếu sợ thì đổi phòng với em."
Cậu chỉ ra phía sau. Phòng Lương Duật vốn là phòng khách, nhỏ hơn phòng cô, chỉ kê một giường đôi và chiếc bàn gỗ cũ, rèm cửa còn rất mỏng, sáng trưng, người nhạy cảm chắc khó ngủ ngon.
Nhưng vẫn còn hơn ngủ chung với chuột. Lương Sơ Doanh chưa bao giờ chịu thiệt thòi.
Cô không từ chối, vừa bước vào được vài bước thì chân đá phải thứ gì đó. Cô dừng lại, cúi xuống nhặt lên xem, rồi đờ người ra.
Đó là nguyên một đĩa phim người lớn.
Cô đứng chết trân một lúc, không thốt nên lời. Ánh mắt Lương Duật cũng theo mái tóc cô buông trên vai mà dừng lại ở thứ trong tay cô. Cậu chẳng hề tỏ ra xấu hổ, bình thản như không: "Ngạc nhiên gì vậy? Đây chẳng phải là thứ chị từng lén bỏ vào phòng em, nhét dưới gối em sao?"
Chính vì là thủ phạm nên Lương Sơ Doanh mới thấy mặt mình nóng bừng, giọng nói hiếm khi bị ngập ngừng: "Cậu... sao cậu không vứt đi?"