Tôi Trọng Sinh Sau Khi Trở Thành Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 9

Hai ngày sau.

Chu Diễn vừa về đến nhà, liền bế ngang Thẩm Mạn Lục lên, bước nhanh lên lầu và vào phòng ngủ.

Đặt cô lên giường, anh vội vã cúi người hôn môi cô. Nhưng Thẩm Mạn Lục lại nghiêng mặt né tránh.

“Sao vậy?” Anh hơi thở dốc hỏi.

Thẩm Mạn Lục đưa tay phải chạm vào mặt anh, khẽ nói: “Diễn, em là ai?”

“Lục Lục, em là Lục Lục của anh.” Anh dùng chóp mũi cọ nhẹ vào mũi cô đầy thân mật.

“Thật sao?” Ánh mắt cô khóa chặt ánh mắt anh.

“Đương nhiên rồi.” Giọng anh chắc nịch, nhưng cũng không giấu được sự nghi hoặc: “Sao em lại đột nhiên hỏi như vậy?”

Đôi mắt Thẩm Mạn Lục sâu thẳm như mực, như vực sâu không đáy.

Lời nói hôm đó của viện trưởng và phó viện trưởng khiến cô không thể tin nổi, thậm chí thấy hoang đường. Nhưng sao họ lại vô cớ nói ra những lời đó?

Cô không thể tin, không thể tin… cũng không muốn tin.

Cô biểu hiện rất bình tĩnh, không chất vấn viện trưởng, cũng không hỏi bà Chu. Cô cũng không điều tra gì thêm mà cứ như không có chuyện gì trở lại Lâm Xuyên vì muốn chính miệng Chu Diễn nói cho cô biết sự thật.

Thẩm Mạn Lục hít sâu một hơi, nói: “Viện trưởng nói, Thẩm Mạn Lục thật sự đã chết từ lâu. Em không phải Thẩm Mạn Lục.”

Nghe vậy, lông mày Chu Diễn nhíu chặt: “Nói gì kỳ cục vậy? Em vẫn đang sống đây, làm sao mà chết? Đừng nói mấy lời ngớ ngẩn đó nữa.”

Anh không có vẻ gì là đang nói dối, điều này khiến Thẩm Mạn Lục cảm thấy anh thực sự đang nói thật.

Lòng cô dao động, có lẽ… anh không lừa cô, có lẽ, cô thật sự là Thẩm Mạn Lục.

Cô nói tiếp: “Nhưng mà viện trưởng nói…”

“Anh không biết tại sao bà ấy lại nói như vậy. Nhưng em nên tin anh, chứ đừng tin bà ấy.” Trong mắt Chu Diễn thoáng hiện lên vẻ đau đớn: “Lục Lục, em chỉ là quên thôi.”

Lòng Thẩm Mạn Lục càng thêm rối bời.

Nhưng những ngày qua, cô cố ý không nghĩ đến. Cô sợ chỉ một việc nhỏ cũng đủ khiến mọi nghi ngờ vỡ òa trong đầu.

Trước đây cô thích trời mưa, bây giờ lại thấy mưa ẩm ướt, không còn yêu thích nữa.

Trước đây cô thích màu sắc nhạt nhẽo, giờ lại thích màu sắc rực rỡ.

Trước đây cô thích mặc váy, giờ lại thích mặc quần.

Còn rất nhiều điều khác nữa, những sở thích thay đổi, cô từng nghĩ là tự nhiên nhưng nếu cô không phải là Thẩm Mạn Lục thì sao?

Vậy thì, căn bản không phải là thay đổi mà chỉ đơn giản là hai con người hoàn toàn khác biệt.

Nhưng cũng có thể chỉ là sở thích thay đổi theo thời gian.

Dòng suy nghĩ như tấm vải bị nhuộm màu, từng sợi từng sợi bị kéo rách, xé toạc thần kinh của cô thành từng mảnh vụn.

Cô đột nhiên ngắt đứt dòng suy nghĩ, kéo tay Chu Diễn xuống lầu.

Xuống phòng khách, cô phân phó người giúp việc: “Bưng lên.”

Người giúp việc lập tức bưng ra một khay thức ăn.

Khói bốc lên nghi ngút, trên khay là tôm hồng. Giữa hàng lông mày Chu Diễn hiện rõ vẻ căng thẳng.

Thẩm Mạn Lục cầm đũa, không do dự gắp một con tôm, đưa lên miệng.

“Em làm gì vậy!” Chu Diễn lạnh giọng quát: “Em ăn sẽ bị dị ứng!”

Thẩm Mạn Lục đặt lọ thuốc dị ứng lên bàn. Rồi lại một lần nữa đưa con tôm lên miệng.

“Lục Lục!” Anh ngăn cô lại, vẻ mặt đầy lo lắng căng thẳng.

Cô buông đũa xuống, và ngay lúc Chu Diễn cho rằng cô sẽ không động đến đĩa tôm nữa, thì bất ngờ nhanh như sét đánh không kịp bịt tai, cô lại lần nữa nhét một miếng tôm to vào miệng.

“Lục Lục!” Đồng tử Chu Diễn co rút dữ dội. Anh cuống cuồng chộp lấy lọ thuốc: “Mau uống thuốc! Nhanh lên!”

“Chờ một lát nữa rồi uống.” Thẩm Mạn Lục bình thản nói.

Chu Diễn giận dữ quát: “Em tại sao lại muốn hủy hoại thân thể mình như vậy? Mau uống thuốc!”

“Em nói là chờ đã. Đợi đến khi em phát ban rồi mới uống.”

“Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Thẩm Mạn Lục không nói gì. Lúc này, cô căng thẳng đến mức dạ dày quặn lên từng cơn. Cô chưa từng có giây phút nào giống như hiện tại, tha thiết mong chờ toàn thân mình dị ứng.

Thời gian trôi qua từng giây, từng phút. Nhưng cơ thể cô hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.

Thẩm Mạn Lục không thể tin nổi, lùi lại nửa bước. Nhất định là vì ăn chưa đủ. Cô lại nhét một miếng tôm thật to vào miệng.

“Loảng xoảng!” Cái đĩa bị Chu Diễn hất văng xuống đất. Anh vừa phẫn nộ vừa lo lắng, giữ chặt hai vai cô: “Lục Lục, rốt cuộc em đang muốn làm cái gì vậy?”

Hơi thở Thẩm Mạn Lục bắt đầu trở nên khó khăn, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, như thể không muốn tin vào điều gì đó.

“Chờ một chút…Chờ một chút…”

Thế nhưng, dù có chờ, cô vẫn không có chút phản ứng nào.

Ngay khoảnh khắc ấy, một nỗi tuyệt vọng như bao trùm cả bầu trời ập xuống, bóp nghẹt lấy cổ họng cô. Thẩm Mạn Lục há miệng thở dốc dữ dội: “Em không phải… Em không phải…”

“Không phải cái gì?” Chu Diễn hoang mang hỏi.

Cô đột ngột bùng nổ, gần như gào lên: “Em không phải Thẩm Mạn Lục! Em không phải!”

“Đương nhiên em là Mạn Lục, em đang nghi ngờ gì?”

“Em chưa từng bị dị ứng! Anh nói trước kia, chỉ cần chạm vào tôm là em sẽ dị ứng cơ mà!”

Lúc này, Chu Diễn mới như chợt nhận ra đúng thật, cô hoàn toàn không hề có phản ứng gì. Ánh mắt anh cứng lại: “Vì sao… lại không dị ứng?”

“Bởi vì em không phải Thẩm Mạn Lục! Em không bị dị ứng!” Tiếng hét sắc lạnh của cô như xé toạc không khí.

Rất lâu sau đó, vẻ mặt hoang mang mờ mịt của Chu Diễn cuối cùng cũng tan biến.

Anh như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài, một giấc mộng mà anh không muốn thức dậy, nhưng rồi cũng phải tỉnh.

Ánh mắt anh không còn chút dịu dàng nào. Thay vào đó là sự lạnh lùng và sắc bén chưa từng bộc lộ trước mặt cô. Anh bóp chặt cằm cô: “Tại sao em không thể cứ giả vờ như không biết?”

Nếu như một khắc trước, Thẩm Mạn Lục vẫn còn ôm hy vọng mong manh rằng anh sẽ phủ nhận những gì cô nói, sẽ nói rằng cô chính là Thẩm Mạn Lục thì lời này vừa buông ra, đã dập tắt hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng ấy.

Nước mắt cô như dốc hết toàn bộ sức lực, đầu gối mềm nhũn, cô ngã quỵ ngồi bệt xuống sàn. Yết hầu đau nhói như có ai đổ axít loãng vào: “Vậy thì… em là ai?”

Chu Diễn đứng đó, khuôn mặt không chút biểu cảm, nhìn xuống cô, người đang ngồi gục dưới đất.

Cô là ai?

Cô tên là Hứa Doanh.

Sau vụ tai nạn giao thông, Chu Diễn đã cứu cô. Vì cô mất trí nhớ, lại có ngoại hình khá giống Thẩm Mạn Lục cách đây mười mấy năm, chỉ có một vài điểm khác biệt, nên anh đã làm mọi thứ để cô tin rằng mình chính là Thẩm Mạn Lục.

Anh đã hoàn toàn coi cô là Thẩm Mạn Lục.

Chu Diễn dùng giọng điệu lạnh lùng, không hề có một chút cảm xúc nói ra sự thật.

Hứa Doanh cảm thấy một cơn nghẹn ngào, tanh ngọt dâng lên trong cổ họng. Vậy ra, cô chỉ là một thế thân.

Vậy ra, tất cả đều là giả.

Những ký ức đó không phải của cô, những khoảnh khắc ngọt ngào đó không phải dành cho cô, tình yêu anh dành cho cô, cũng không phải là dành cho cô.

Tất cả đều thuộc về một người phụ nữ khác.

Lúc này, từng dòng kí ức ngọt ngào một lần nữa hiện lên trong cô nhưng cô không còn thấy hạnh phúc mà chỉ thấy đau nhói.