Tôi Trọng Sinh Sau Khi Trở Thành Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 8

Buổi chiều, Thẩm Mạn Lục ôm bó hoa tường vi đã được tỉa xong hướng về cô nhi viện mà cô từng đến khi mất trí nhớ.

Sau khi cô tới đây vài lần, bảo vệ đã nhận ra cô và cười lớn cho phép cô vào viện.

Trong sân, vài đứa trẻ đang chơi đùa, một bé nói với cô rằng viện trưởng đang ở trong văn phòng. Thẩm Mạn Lục cười, xoa đầu đứa trẻ rồi hướng về phía văn phòng. Cửa văn phòng hé mở, cô đang định gõ cửa thì bất ngờ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Viện trưởng: “Gần đây, Chu tiên sinh lại tiếp tục quyên tặng một khoản tiền cho chúng ta, nhờ vậy sân viện cũng có thể sửa sang lại một chút.”

Phó viện trưởng: “Chu tiên sinh đã giúp đỡ viện chúng ta rất nhiều, nếu không có cậu ấy, viện chúng ta có lẽ đã không trụ nổi nữa.”

Viện trưởng thở dài: “Cậu ấy giúp đỡ chúng ta như vậy còn không phải vì Mạn Lục sao.” Bà thở dài, giọng buồn bã: “Tiểu cô nương ấy mệnh khổ, sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, đến cuối cùng cũng ra đi khi tuổi còn trẻ, thật đáng thương.”

Bên ngoài cửa, Thẩm Mạn Lục cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Cô không phải vẫn còn ở đây sao, sao lại đột ngột ra đi đi như vậy?

Khi cô đang do dự, một lần nữa lại nghe được giọng của phó viện trưởng:

“Chu tiên sinh đúng là si tình, người đã qua đời lâu như vậy mà vẫn còn nhớ mãi, còn đặc biệt tạo ra một danh tính giả... thật là...”

“Hừ! Cô phải nhớ kỹ, hiện tại Mạn Lục chính là Thẩm Mạn Lục thật sự, ngàn vạn lần đừng lỡ lời trước mặt cô ấy. Nếu không, Chu tiên sinh mà biết được, chuyện này sẽ lớn đó.” Viện trưởng cắt lời, giọng điệu nghiêm khắc.

“Phanh!”

Một tiếng động vang lên bên cạnh cửa.

Cả viện trưởng và phó viện trưởng cùng quay đầu lại tìm nguồn gốc âm thanh.

Họ nhìn thấy Thẩm Mạn Lục đứng đờ người bên cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Bó hoa tường vi đỏ rực trên tay cô đã xuống đất, những cánh hoa vương vãi khắp nơi, tan tác như những mảnh trái tim vỡ vụn.

Viện trưởng và phó viện trưởng đồng loạt trừng to mắt khi phát hiện Thẩm Mạn Lục đang đứng cạnh cửa.

Viện trưởng kinh hãi, lắp bắp gọi: “Mạn Lục…”

L*иg ngực Thẩm Mạn Lục phập phồng dữ dội, giọng nói run rẩy, từng chữ như nghẹn lại nơi cổ họng: “Viện trưởng, sao người lại nói con đã chết nhiều năm rồi?”

Viện trưởng vội vàng phủ nhận: “Không có, không có đâu! Con nghe lầm rồi!”

Sự hoảng loạn trong phản ứng của viện trưởng khiến sắc mặt Thẩm Mạn Lục càng thêm trắng bệch: “Mạn Lục thật sự? Chẳng lẽ trước giờ con không phải là Mạn Lục? Vì sao lại nói như vậy?”

“Đúng, đúng rồi, con chính là Mạn Lục mà! Lúc nãy…chúng ta chỉ là…” Viện trưởng nói năng lắp bắp, luống cuống tay chân: “Chúng ta chỉ là…”

“Tôi không phải Thẩm Mạn Lục sao?” Ánh mắt Thẩm Mạn Lục nhìn thẳng vào viện trưởng, lạnh lẽo như băng.

“Con đương nhiên là Thẩm Mạn Lục!”

“Đúng vậy, con chính là Mạn Lục!” Phó viện trưởng cũng cuống quýt phụ họa.

Thẩm Mạn Lục nhìn hai người họ, không nói một lời. Bầu không khí lập tức rơi vào im lặng, như thể thời gian vừa bị ai đó nhấn nút tạm dừng.

Qua một lúc lâu, tưởng chừng dài bằng cả thế kỷ, sắc mặt Thẩm Mạn Lục dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh như ban đầu.

Cô cúi xuống, nhặt những cánh tường vi rơi vãi dưới đất, rồi nhẹ nhàng nói: “Đều hỏng cả rồi…Lần sau, tôi sẽ mang một bó hoa mới tới.”

Thấy Thẩm Mạn Lục dường như đã tin, viện trưởng và phó viện trưởng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Mạn Lục lặng lẽ rời khỏi cô nhi viện. Bước đến bên thùng rác cạnh cổng, cô không chút do dự ném những cánh hoa tường vi tàn úa vào trong.

“Về nhanh thế?” Bà Chu mỉm cười hỏi.

“Vâng” Thẩm Mạn Lục gật đầu nói: “bà, con đi thay quần áo trước nhé.”

“Mau đi đi.”

Thẩm Mạn Lục trở về phòng ngủ, vừa khép cánh cửa lại, lớp vỏ ngoài bình tĩnh của cô lập tức sụp đổ. Như một pháo đài bị cuốn phăng trong cơn bão, cô chậm rãi ngồi sụp xuống sàn, toàn thân run nhẹ.

Cùng lúc đó, máy bay vừa hạ cánh, Chu Diễn đã nhận được tin nhắn của cô.

Thẩm Mạn Lục: “Khi nào anh về?”

Chu Diễn khẽ nhếch môi cười, không nhắn lại mà trực tiếp gọi điện.

“Chẳng phải anh đã nói hai ba ngày nữa sẽ về sao?” Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng như gió đầu xuân.

Thẩm Mạn Lục: “Không thể về sớm hơn sao?”

“Có chuyện gì à?”

Cô im lặng một chút, rồi nói nhỏ: “Em chỉ muốn anh nhanh trở về.”

“Muốn gặp anh?” Giọng anh như mang theo nụ cười.

“Ừ.”

Chu Diễn khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp như suối trong rừng chảy chầm chậm qua những tảng đá, mát lạnh mà dịu dàng: “Được. Anh sẽ về thật nhanh.”

Cuộc gọi kết thúc, nét dịu dàng trong mắt Chu Diễn dần tan đi, thay vào đó là vẻ bình tĩnh và nghiêm nghị vốn có. Anh quay sang nói với thư ký: “Cố gắng rút ngắn lịch trình.”

“Rõ, Chu tổng.” Thư ký cung kính đáp, đồng thời không khỏi thầm cảm thán trong lòng: Chu tổng đúng là thật sự yêu thương vợ mình.