Góc Bếp Nhỏ, Mỹ Vị Đậm Đà

Chương 2

Cốc, cốc, cốc.

Trong cơn mê man, Bạch Hương Ngưng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhưng rõ ràng cô rơi xuống vực, đáng lẽ giờ này phải đang bất tỉnh ở một nơi núi hoang rừng vắng nào đó chứ, sao lại nghe thấy tiếng gõ cửa được?

CỐC! CỐC! CỐC!

Tiếng gõ cửa ngày một dồn dập, người gõ dường như đang rất sốt ruột.

Bạch Hương Ngưng gắng sức giãy giụa, cuối cùng cũng giành lại được ý thức, chậm rãi mở mắt, tỉnh hẳn.

Cô nhận ra mình nãy giờ vẫn nằm trên nền đất lạnh cóng.

Ngay khoảnh khắc cô tỉnh lại, tất cả ký ức của thân xác này lập tức ào ạt tràn vào tâm trí. Lượng thông tin khổng lồ suýt nữa lại khiến cô ngất đi lần nữa.

Cô day day hai bên thái dương, phải cố gắng lắm mới thông suốt được tình cảnh của mình.

Xem ra, lúc rơi xuống vực cô đã chết thật rồi, nhưng lại chưa chết hẳn. Linh hồn cô đã nhập vào thân xác của một người khác.

Nơi này là một thế giới hoàn toàn mới, khác xa thế giới trước kia của cô.

Bạch Hương Ngưng đưa tay vịn vào chiếc ghế gần đó, định đứng dậy.

Loảng xoảng!

Hai chân cô mềm nhũn, cả người khuỵu xuống nền đất.

Cơ thể không còn chút sức lực nào, toàn thân bủn rủn.

Bạch Hương Ngưng thoáng hoảng sợ, lẽ nào thân thể này có bệnh tật gì?

Bao tử mới muộn màng quặn lên một cơn đau nhói, Bạch Hương Ngưng lại thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra chỉ là đói thôi.

Nấu một bữa cơm lấp đầy bụng là ổn cả.

Kiếp trước cô là ngự trù, nấu một bữa ăn đối với cô dễ như trở bàn tay.

Bạch Hương Ngưng thử đứng dậy lần nữa, nhưng lại suýt ngã quỵ. Giờ đến đứng còn khó khăn, lấy đâu ra sức lực mà tự nấu cơm?

Thế là trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ.

Cô sắp chết đói thật rồi! Ai đó làm ơn cho cô một miếng gì đó để sống tiếp đi!

Tiếng gõ cửa dưới nhà vẫn không ngừng.

Bạch Hương Ngưng vịn vào ghế, rồi men theo tường, bám víu vào bất cứ thứ gì có thể, tập tễnh từng bước xuống cầu thang, cuối cùng cũng lê được đến cửa chính.

Đứng trước cánh cửa đóng chặt, cô lục tìm trong ký ức của thân xác này một hồi lâu mới nhớ ra chỗ cất chìa khóa.

Ngoài cửa, ông Trần đã kiên trì gõ cửa hồi lâu, định bụng sẽ báo cảnh sát, nhưng khi áp tai vào nghe kỹ, ông lại nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ bên trong.

Lòng ông nhẹ đi phân nửa, con bé Hương Ngưng chắc không sao rồi.

Ông kiên nhẫn đứng đợi thêm một lát.

Chừng hai phút sau, ổ khóa kêu lách cách, cánh cửa nặng nề mở ra từ bên trong, Bạch Hương Ngưng bước ra trong ánh chiều tà.

Thấy cô bình an vô sự, ông Trần cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng.

Nhưng ngay giây tiếp theo.

Vì thân thể này đã mấy ngày không có gì vào bụng, lại thêm việc xuống cầu thang vừa rồi đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng, Bạch Hương Ngưng lại một lần nữa lả đi, ngất xỉu.

Ông Trần hoảng hốt, với sự nhanh nhẹn không hề tương xứng với tuổi tác, vội vàng đỡ lấy Bạch Hương Ngưng, không để cô ngã sõng soài ra đất.

Ông gọi bà vợ, hai người cùng dìu Bạch Hương Ngưng vào nằm trên chiếc ghế dài. Bà lão lo sốt vó, móc điện thoại định gọi cấp cứu thì bị ông Trần ngăn lại.

"Con bé Hương Ngưng chắc không sao đâu, có lẽ là đói quá ngất đi thôi."

"Sao ông biết? Lỡ nó ốm đau gì thì sao?"

Ông Trần đáp: "Lúc nãy, trước khi nó ngất đi, tôi nghe thấy bụng nó réo lên một tiếng rõ to."

Khi Bạch Hương Ngưng tỉnh lại lần nữa, trời đã tối hẳn. Cô cúi xuống, thấy mình đang nằm trên một chiếc ghế dài, trên người đắp một tấm chăn mỏng.

"Trời ạ, Hương Ngưng ơi, con bé này cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Bà Trần mừng rỡ reo lên, bước tới nắm chặt lấy tay Bạch Hương Ngưng.