Nhạc Doanh tất nhiên sẽ không nói cho muội muội biết, trước khi xuyên không đến đây, tòa Tử Cấm Thành này nàng đã thăm thú không dưới mười lần, quen thuộc đến từng chân tơ kẽ tóc!
Thừa Càn Cung, tẩm điện của Hoàng quý phi Đồng Giai thị.
Hách Xá Lý phu nhân dẫn theo hai thứ nữ hành lễ. Hoàng quý phi vội vàng cho miễn lễ: “Đều là người một nhà cả, không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi.”
Giọng nói của nàng ta lộ rõ vẻ suy yếu không thể che giấu. Nhạc Doanh không kìm được, ngẩng đầu lên nhìn vị nương nương này.
Người bệnh tật triền miên nằm trên giường đã lâu thì làm sao còn giữ được dáng vẻ xinh đẹp. Hoàng quý phi giờ đây thân hình tiều tụy, gầy đến mức đúng là chỉ còn da bọc xương, duy chỉ có đôi mắt là trông càng to và sáng hơn.
Trên gương mặt nàng ta thoáng nở nụ cười nhẹ, nhìn về phía Nhạc Doanh, ngập ngừng hỏi: “Muội là Doanh Doanh phải không? Còn nhớ tỷ tỷ không?”
Nhạc Doanh đáp: “Thần nữ nhớ hồi nhỏ tỷ tỷ từng đút bánh cho thần nữ ăn, rất thơm và ngọt ạ.”
Hoàng quý phi: “Ừ, hồi đó muội mũm mĩm, lại thích ăn bánh gạo nếp chiên.”
Nàng ta lại quay sang Nhạc Châu: “Muội là Châu nhi à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Nhạc Châu vội đáp: “Bẩm nương nương, thần nữ năm nay mười lăm tuổi ạ.”
Hoàng quý phi gật đầu, cảm thán: “Năm đó khi ta nhập cung, các muội vẫn còn là những đứa bé tí xíu. Thoáng một cái, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.”
Hoàng quý phi dường như thật sự rất nhớ các muội muội của mình. Nàng ta ôn tồn trò chuyện với họ, hệt như những tỷ muội bình thường khác, hỏi han xem họ thích ăn gì, thích chơi gì.
Nhạc Doanh trước khi xuyên không tuy chẳng phải người giàu có gì nhưng cũng đã đi nhiều nơi, trải nghiệm đủ cả. Những nhân vật nổi tiếng hàng đầu, những người quyền lực nhất thế giới qua TV, tin tức trên điện thoại ngày nào mà chẳng thấy mặt, ai mà chẳng biết tên!
Trong lòng nàng chẳng hề e sợ, cứ thế nói chuyện một cách thoải mái tự nhiên. Nàng còn cùng Hoàng quý phi bàn luận xem bánh gạo nếp chiên thì nhân đậu đỏ ngon hơn hay nhân kem sữa ngon hơn.
Hoàng quý phi thì thích nhân kem sữa, còn Nhạc Doanh lại thích nhân đậu đỏ hơn. Tuy nhiên, cả hai lại cùng chung một ý kiến – ấy là nhân mỡ heo đường trắng thì đúng là khó ăn nhất.
Hoàng quý phi làm bộ tủi thân liếc nhìn Hách Xá Lý phu nhân, hờn dỗi nói: “Ngạch nương lại thích ăn nhân mỡ heo đường trắng kia, lần nào cũng chỉ cho ta ăn mỗi loại đó!”
Bầu không khí trong phòng trở nên vui vẻ hẳn lên. Nhạc Châu cũng xen vào được vài câu: “Đầu bếp trong phủ chúng ta còn nghĩ ra một loại nhân thịt heo mới, ăn cũng ngon lắm ạ.”
“Thật vậy sao?” Hoàng quý phi cười nói: “Vậy lần sau ngạch nương vào cung nhớ mang cho con một hộp để nếm thử nhé.”
Hoàng quý phi rất hào phóng, ban cho mỗi muội muội một chiếc vòng cổ bằng vàng ròng có gắn chuỗi anh lạc đính ngọc trai và hồng bảo thạch lớn.
Nhạc Doanh đeo chiếc vòng lên cổ, tức thì cảm thấy nặng trĩu. Là vàng đặc nguyên khối!
Trò chuyện phiếm hơn nửa canh giờ, Hách Xá Lý phu nhân thấy thương nữ nhi, bèn khuyên nàng ta nên nghỉ ngơi. Hoàng quý phi hiếm khi làm nũng nói: “Ngạch nương, khó lắm hôm nay tinh thần nữ nhi mới khá lên một chút, người cứ để con nói chuyện thêm với các muội muội một lát đi ạ.”
Nàng ta dường như đặc biệt hợp ý với Nhạc Doanh, liền đưa tay ra: “Doanh Doanh, đỡ ta dậy, cùng ta ra ngoài sân đi dạo một lát.”
Nhạc Doanh đỡ nàng ta đứng dậy. Cảm giác đầu tiên là người nàng ta thật sự rất nhẹ, bước đi cũng như hư ảo, phảng phất như chỉ một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay đi mất.
Hoàng quý phi không cho những người khác đi theo. Hai người cùng bước ra khỏi tẩm điện. Phía bên phải sân viện có một cây lê cổ thụ thân rất to, cành lá sum suê tựa như một chiếc ô lớn màu xanh ngọc đang bung xòe. Dưới tán cây là bóng râm dày đặc, không khí mát mẻ dễ chịu.