Thanh Xuyên: Cẩm Nang Cung Đấu Của Biểu Muội

Chương 6

Hai tỷ muội thì thầm với nhau, đoán rằng ngày Hoàng quý phi được Phật Tổ triệu kiến chắc không còn xa nữa.

Tháng sáu, kinh thành càng thêm nóng nực.

Khang Hi phụng mệnh Hoàng Thái hậu đến Nhiệt Hà nghỉ mát, rất nhiều phi tần cùng hoàng tử, công chúa đi theo, Hoàng quý phi vì bệnh mà ở lại Tử Cấm Thành.

Hai huynh đệ Đồng Quốc Duy, Đồng Quốc Cương cũng có tên trong danh sách hộ giá.

Hách Xá Lý phu nhân từ chối đi cùng, kiên quyết ở lại kinh thành.

Tại gian nhà chính Đồng phủ.

Hách Xá Lý phu nhân đang than thở với tâm phúc Liễu ma ma.

“Nam nhân đúng là bạc bẽo quá mà! Nhạc Dung bệnh tình nặng như thế, đang phải đếm từng ngày mà sống lay lắt. Vậy mà kẻ làm chồng, người làm cha lại chẳng thấy ai ở bên cạnh. Nữ nhi khổ mệnh của ta ơi!”

Liễu ma ma vội an ủi: “Bệ hạ đã từng hứa với Hoàng quý phi nương nương rằng, đợi sau khi mãn kỳ đại tang của Thái hoàng thái hậu sẽ sắc phong nương nương làm Hoàng hậu…”

Biết đâu nhờ vào ngôi vị Hoàng hậu này mà Hoàng quý phi nương nương có thể gắng gượng thêm.

Hách Xá Lý phu nhân giận dữ nói: “Bệ hạ nếu thật lòng có tâm, lẽ ra nên sớm định đoạt chuyện này để xung hỉ. Biết đâu Dung nhi tâm trạng vui vẻ hơn thì bệnh tình cũng thuyên giảm. Cứ dùng củ cà rốt treo trước mặt con lừa mãi thế thì có hay ho gì chứ?”

Liễu ma ma cả kinh: “Phu nhân!”

Hách Xá Lý phu nhân biết mình lỡ lời, liền cúi đầu im lặng.

Liễu ma ma vội sai thị nữ mang nước tới, tự tay hầu hạ Hách Xá Lý phu nhân trang điểm, vấn lại tóc tai.

Đúng lúc này, quản sự vào bẩm báo: “Hoàng quý phi nương nương sai thái giám đến truyền lời, mời phu nhân nhập cung.”

Tin đến bất ngờ quá, tim Hách Xá Lý phu nhân như thót lại, bà ta vội hỏi: “Có phải nương nương lại không khỏe không?”

Quản sự vội đáp: “Lý công công nói nương nương vẫn ổn ạ! Chỉ là trong lúc dưỡng bệnh không có việc gì làm, lại nhớ ngạch nương và các tỷ muội nên muốn mời phu nhân tiện thể dẫn theo cả hai vị cô nương của phủ chúng ta vào cung chơi.”

Hách Xá Lý phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang sai người đi gọi hai tỷ muội.

Viện của Nhạc Doanh và Nhạc Châu ở cạnh nhau nên hai người cùng sánh bước đến gian nhà chính.

Hoàng quý phi nhập cung từ năm Khang Hi thứ mười lăm, đã nhiều năm không gặp. Nhạc Doanh cố gắng lục tìm trong đầu ký ức của thân xác này nhưng tất cả đều rất mơ hồ. Còn về phần Nhạc Châu thì càng không cần phải nói, khi đó nàng ấy vẫn còn là một đứa bé hãy còn bú mẹ.

“Gặp chúng ta làm gì nhỉ?”

Nhạc Doanh nhún vai, nửa đùa nửa thật: “Ai mà biết được, có khi mời chúng ta vào cung chơi, lại còn được ăn ngon nữa ấy chứ.”

Nhạc Châu liếc nhìn tỷ tỷ, lo lắng thay cho nàng: “Tỷ vẫn còn tâm trạng nói đùa được à? Biết đâu người nương nương muốn gặp chính là tỷ, muội chỉ là được gọi đi cùng cho có thôi. Tỷ phải cẩn thận một chút đấy.”

Nhạc Doanh lại nghĩ thông suốt hơn nhiều. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, đó cũng không phải là việc mà một nữ nhân hậu cung có thể định đoạt.

Mỗi một nữ nhi đến tuổi trưởng thành của Đồng gia đều là một quân cờ quý giá cho các cuộc liên hôn chính trị. Một là có thể tiến cung tham gia tuyển tú, giúp gia tộc kéo dài ơn mưa móc của hoàng gia; hai là có thể kết thông gia với các đại gia tộc thuộc Mãn Châu Bát Kỳ, củng cố thêm thế lực cho gia tộc mình.

Hoàng quý phi có thích nàng hay không cũng chẳng hề gì, bởi có những chuyện chỉ có thể do đích thân Bệ hạ hoặc người đứng đầu gia tộc là Đồng Quốc Duy quyết định mà thôi.

Đây có lẽ cũng là lý do mà Đồng phủ luôn nuôi dạy các cô nương theo kiểu nâng niu, quý giá như vậy.



Đây là lần đầu tiên Nhạc Châu được vào cung, trong lòng vừa hồi hộp lại vừa tò mò. Nhưng vì có Hách Xá Lý phu nhân đi cùng, nàng ấy không dám nhìn ngang ngó dọc, chỉ len lén nhìn sang Tam tỷ đang điềm nhiên bình thản bên cạnh mà thấy bội phục vô cùng.