Vân Chu lắc đầu: “Không thấy ạ.” Có lẽ liên quan đến việc bát tự của cậu thuộc dương chăng.
Ông chủ Ngô tấm tắc lấy làm lạ: “Xem ra miếng ngọc bội này có duyên với cậu. Ngoại trừ cậu ra, những người khác đều sẽ bị âm sát khí đậm đặc bên trong xâm nhập, từ đó mang đến tai họa, cậu vẫn nên mang về đi.”
Nghe lời giải thích của đối phương, đôi mắt sáng ngời của thiếu niên tức thì trở nên ảm đạm.
Cửa hàng đồ cổ lớn nhất thành phố S còn không thu mua, các cửa hàng khác tự nhiên cũng sẽ không mua, cậu cũng không thể bán một món đồ ngọc có thể mang lại tai họa cho người khác.
Vân Chu thất thần bước đi trên đường, hàng mi dài khẽ chớp, trong mắt hiện lên vài phần mờ mịt.
Ánh nắng gay gắt như muốn thiêu đốt người ta, chợ đồ cổ đâu đâu cũng là đám đông chen chúc, Vân Chu bị một người vô ý đυ.ng ngã xuống đất, xòe tay ra xem, lòng bàn tay cũng bị trầy da.
May mà ba lô được cậu che chở trong lòng, miếng ngọc bội trong túi không bị tổn hại gì.
Cậu kéo vành mũ xuống, thất vọng cụp mắt.
Ông trời cho cậu hy vọng, rồi lại lập tức hủy đi hy vọng đó, sự hụt hẫng này đủ khiến người ta phát điên.
Nếu như chưa từng có hy vọng, có lẽ cậu cũng sẽ không tuyệt vọng đến thế.
…
Đến khi Vân Chu về nhà, tâm trạng đã dần điều chỉnh lại.
Có thể trùng sinh một lần đã là ân huệ đặc biệt của ông trời, cậu không thể đòi hỏi nhiều hơn.
Cách này không được, vậy thì nghĩ cách khác.
Đôi mắt thiếu niên lại trở nên trong sáng, cậu phủi bụi trên người, đưa tay dưới vòi nước rửa sạch, chỉ thấy lòng bàn tay trái có mấy vết xước nhỏ, rỉ ra vài tia máu, nổi bật trên nền da trắng sứ trông hơi đáng sợ.
“Vết thương nhỏ thôi, chắc sẽ mau lành.”
Vân Chu dùng khăn sạch lau khô tay, không để tâm đến chuyện nhỏ này.
Cậu lại lấy hộp sắt dưới tủ quần áo ra, mở nắp, chuẩn bị đặt hộp gỗ đỏ đựng ngọc bội Bàn Long vào lại.
Trước khi đặt vào, ngón tay cậu khựng lại, không cam lòng lấy miếng ngọc bội từ bên trong ra, tỉ mỉ ngắm nghía.
Rõ ràng là ngọc cổ cao cấp thượng hạng, tại sao lại có âm khí đậm đặc?
Nếu có thể loại bỏ âm khí bên trong, có phải những người khác cũng có thể đeo được không?
Vân Chu đang suy nghĩ, không để ý một vệt máu trong lòng bàn tay đã bị đầu rồng trên ngọc bội hút vào, tiếp đó toàn bộ thân rồng tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, cả con rồng như sống lại bay ra khỏi miếng ngọc, phát ra một tiếng rồng ngâm vang dội giữa không trung, cuối cùng chui vào cổ tay thiếu niên rồi biến mất.
Vân Chu: !
Vân Chu kinh ngạc nhìn tất cả những chuyện này, tưởng rằng mình hoa mắt.
Cậu nhìn miếng ngọc bội trong tay, phát hiện hoa văn hình rồng được chạm khắc bên trên đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một miếng ngọc bích trơn trụi, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng ôn nhuận.
Rồng đâu rồi? Con rồng trên ngọc bội đâu rồi?
Vân Chu không thể tin nổi xem đi xem lại miếng ngọc bội, phát hiện con rồng trên ngọc bội thật sự đã biến mất!
Thiếu niên sững sờ một lúc, sau đó như nhớ ra điều gì đó liền nhìn vào cổ tay trái của mình.
Cậu nhớ mang máng hình như vừa có một luồng sáng trắng chui vào đó, nhưng giờ nhìn lại, trên cổ tay cũng trống không.
Vân Chu: “...”
Ngay lúc này, cậu cảm thấy một luồng khí mát lạnh từ cổ tay lan tỏa khắp cơ thể, cuốn đi cái nóng bức. Mỗi lỗ chân lông trên toàn thân đều khoan khoái giãn nở, dù mặt trời đang gay gắt cũng không thấy nóng nực, ngược lại còn lành lạnh rất dễ chịu.
Đây là hiệu quả do miếng ngọc bội mang lại sao?
Một lúc lâu sau, thiếu niên đành phải chấp nhận kết quả này, đặt miếng ngọc bội đã mất hoa văn rồng vào lại hộp gỗ đỏ.
Dù sao đi nữa, cậu cũng đã nhận được lợi ích thiết thực, thế giới rộng lớn không thiếu chuyện kỳ lạ, miếng ngọc bội gia truyền này biết đâu lại là một vật thần kỳ.