Mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng!
Vân Chu cực kỳ cẩn thận cất miếng ngọc bội vào hộp gỗ đỏ, cài khuy đồng lại.
Đây thực sự là niềm vui bất ngờ, trong ấn tượng của cậu, hình như hồi còn rất nhỏ cậu từng nghe bố nói nhà có một miếng ngọc bội gia truyền, nghe nói là cụ cố của cậu đã bỏ ra số tiền lớn mua lại từ tay một người con cháu quan lại sa sút.
Nhưng sau khi cả nhà chuyển vào biệt thự, cậu không còn nghe bố nhắc đến nó nữa.
Vân Chu lấy riêng hộp gỗ đỏ ra cất vào ba lô của mình, rồi cất lại hộp sắt đựng tiền xu, đè dưới đống quần áo trong tủ.
Bất kể lời đồn về miếng ngọc bội gia truyền này là thật hay giả, cậu đều sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Dù là bảo vật gia truyền cũng không quan trọng bằng mạng sống của mẹ.
Sáng hôm sau, Vân Chu đến chợ đồ cổ của thành phố S.
Chợ đồ cổ và chợ hoa chim cảnh của thành phố S liền kề nhau, chiếm trọn cả con phố, vừa đến gần đã có thể cảm nhận được dòng người ồn ào náo nhiệt.
Ngày hè oi ả, dưới những chiếc ô che nắng cỡ lớn, đủ loại người bán hàng rong tấp nập qua lại, trên sạp bày đủ các loại tiền xu, đồ sứ, tượng đồng, thư họa, đồ cầm tay để nghịch, v.v... Không ít người trung niên đang đội nắng gắt mặc cả với chủ sạp, thỉnh thoảng lại lấy tay quạt gió, phàn nàn về cái thời tiết nóng chết người này.
Hai bên đường là các cửa hàng san sát, khác với những sạp hàng bên ngoài, đây về cơ bản đều là các tiệm đồ cổ chính quy, thực lực và đồ sưu tầm đều cao hơn một bậc.
Vân Chu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, ôm chiếc ba lô màu xám trước ngực, thân hình linh hoạt luồn lách qua các sạp hàng, dọc đường từ chối vài lời bắt chuyện của người bán hàng rong, nhanh chóng đến được cửa tiệm có mặt tiền lớn nhất giữa phố - Trân Bảo Các.
Đây là một cửa hàng đồ cổ tổng hợp, nổi tiếng ở thành phố S vì giá cả phải chăng và mắt nhìn cực chuẩn của ông chủ tiệm. Ngoại trừ tiền cổ, văn phòng tứ bảo, đồ gia dụng cỡ lớn, các loại đồ cổ khác về cơ bản đều thu mua.
Tấm biển hiệu màu đỏ son treo cao, trên viết ba chữ lớn “Trân Bảo Các”, nét bút mạnh mẽ rắn rỏi, khí thế hùng vĩ.
Bên trong bài trí theo phong cách cổ kính, trên các kệ trưng bày đồ cổ cao thấp xen kẽ đặt đủ loại đồ quý và tranh cuộn, tầng hai dường như là một phòng trà, hương trà thoang thoảng, có mấy ông chủ lớn đang ngồi bên cửa sổ thưởng trà, dáng vẻ thảnh thơi tự tại.
Vân Chu vừa vào cửa liền cởi mũ lưỡi trai, vuốt lại mấy sợi tóc mái màu hạt dẻ nhạt, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, để hơi lạnh của điều hòa thấm vào từng lỗ chân lông, khẽ nheo mắt lộ vẻ dễ chịu.
Nắng bên ngoài thật sự quá gắt, mới mười giờ sáng mà mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, khiến thiếu niên vốn sợ nóng mùa hè cảm thấy hơi khó chịu.
Thấy có khách vào, ông chủ Ngô lập tức tươi cười đón tiếp, đồng thời kín đáo đánh giá thiếu niên trước mặt.
Trông chỉ độ mười bảy mười tám tuổi, mang theo vài phần non nớt và ngây ngô, dường như vẫn là học sinh. Nhưng tướng mạo lại cực kỳ ưa nhìn, ngũ quan tinh tế, da dẻ trắng nõn, không hề thua kém những ngôi sao trên TV.
Trên người mặc chiếc áo phông trắng và quần lửng đen đơn giản nhất, chân đi một đôi giày vải, không đeo đồng hồ hay bất kỳ trang sức nào, ăn mặc cực kỳ bình thường, nhưng lại trông đặc biệt sạch sẽ, sáng sủa.
Ông chủ Ngô chỉ cần liếc mắt là có thể đoán ra, cả bộ đồ trên người thiếu niên này cộng lại cũng không quá hai trăm tệ. Đừng nói đến bất kỳ món đồ cổ nào trong tiệm, e rằng ngay cả những món đồ nhỏ hơi có giá trị ở sạp hàng bên ngoài cậu cũng không mua nổi.
Mặc dù vậy, ông cũng không hề tỏ ra chậm trễ hay coi thường, mà chuyển ánh mắt sang chiếc ba lô được thiếu niên ôm chặt trong lòng, trong đầu đã có suy tính: Nếu không phải đến mua đồ, vậy chắc chắn là đến bán đồ.