“Con mới học gần đây thôi ạ.” Vân Chu cười nhẹ với mẹ, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, trong mắt ánh lên những tia sáng li ti, trong veo sạch sẽ.
Cậu nghiêng người tránh tay mẹ, đổ bát canh cá diếc màu trắng sữa vào tô, rắc lên trên một ít hành lá xanh non, trông vô cùng hấp dẫn.
“Con trai thật sự đã lớn rồi.” Vu Hinh Lan vừa mừng vừa tủi nghĩ thầm, mắt đã hoe đỏ.
Cậu ấm nhỏ ngày xưa gọt quả táo cũng làm đứt tay, vậy mà giờ đây lại có thể thành thạo vào bếp nấu ăn. Nếu chồng bà không xảy ra chuyện, Chu Chu hẳn đã được nuông chiều mà lớn lên, đâu cần phải làm những việc này.
Vân Chu quay người ôm lấy mẹ, dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt bà. Nhìn những sợi tóc bạc nơi thái dương mẹ, cậu vùi đầu vào vai bà như một đứa trẻ, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót dâng lên nơi sống mũi.
Cậu của trước kia đúng là chẳng biết làm gì, cũng chẳng có tâm trí đâu mà học, biến cố lớn của gia đình đối với một đứa trẻ đang tuổi dậy thì chẳng khác nào trời sập.
Công ty phá sản, bố qua đời, cuộc sống giàu sang trước đây đều rời xa cậu. Không còn tài xế đưa đón mỗi ngày và bảo mẫu chăm sóc, cũng không còn nhà cao cửa rộng và đủ loại quần áo hàng hiệu.
Cậu và mẹ buộc phải sống trong căn nhà cũ, họ hàng đều thay đổi thái độ. Ở trường, ánh mắt khác lạ của bạn học cũng khiến cậu vô cùng khó xử, tất cả những điều này giống như một cơn ác mộng khiến cậu chỉ muốn trốn chạy.
Thế là, cậu dồn hết tâm trí vào việc học.
Đúng vậy, là học sinh, nhiệm vụ chính của cậu là học, những chuyện khác đều không liên quan đến cậu.
Vân Chu của kiếp trước cứ tự lừa mình dối người như vậy, hoàn toàn phớt lờ áp lực và khó khăn của mẹ. Cho đến khi mẹ bị chẩn đoán mắc ung thư vυ' giai đoạn cuối, thì hối hận thế nào cũng đã muộn.
…
Hai mẹ con ăn cơm xong, Vân Chu nhanh tay giành rửa bát trước khi mẹ kịp làm.
Những ngón tay thon dài cầm vành bát, đầu ngón tay trắng nõn còn đẹp hơn cả màu sứ trắng, trông hoàn toàn không giống người hay làm việc nhà. Thế nhưng động tác của cậu lại cực kỳ thành thạo, như thể đã làm cả ngàn vạn lần.
Cậu không còn là cậu ấm nhỏ chìm đắm trong quá khứ, không muốn lớn lên nữa rồi.
Vu Hinh Lan ngồi dưới ánh đèn lấy sổ ghi chép ra. Bây giờ gia đình không còn như trước, mỗi một khoản tiền đều phải tính toán chi li cẩn thận.