Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Ông Trùm Giới Đồ Cổ

Chương 4

Có lẽ chính vì chuyện này mà mẹ cậu tức đến phát bệnh ung thư vυ', từ đó cắt đứt quan hệ với tất cả họ hàng.

Vân Chu nhìn qua cửa sổ xe ra ngoài, bầu trời xanh biếc như vừa được gột rửa, nắng vàng rực rỡ, không một gợn mây u ám.

Cậu giơ cánh tay thon dài lên che bớt ánh nắng chói mắt, đồng thời thầm nghĩ, cảnh đẹp thế này cậu muốn cùng mẹ ngắm nhìn mãi mãi.

Vì vậy cậu nhất định phải ngăn chặn chuyện đó xảy ra.

Không chỉ vì bệnh của mẹ, mà còn vì khoản tiền đền bù kia. Chỉ cần có thể nhận được hơn năm triệu tệ tiền đền bù thì nửa đời sau của mẹ sẽ được đảm bảo.

Nhưng làm sao có thể dễ dàng xoay sở được bảy tám mươi vạn tệ trong vòng hai tháng ngắn ngủi bây giờ?

Hiện tại cậu chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, không có khả năng kiếm tiền gì đáng kể, mà đầu tư tài chính lại cần vốn và thời gian nhất định.

Rốt cuộc cậu phải làm thế nào mới có thể trả hết nợ nhanh nhất đây?

Tiếng báo điểm dừng của xe buýt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Chu. Thiếu niên bước xuống xe, gạt đi nỗi lo lắng trong lòng, rảo bước nhanh về phía căn nhà cũ.

Căn nhà cũ nằm trong một khu làng đang trong diện đô thị hóa ở thành phố S, hai bên đường phố lộn xộn san sát cửa hàng, đi sâu vào trong có thể thấy những căn nhà gạch hai tầng lợp ngói, trông bề ngoài có phần đổ nát.

Đó là căn nhà tổ của nhà họ Vân do ông nội truyền lại cho bố, là nơi bố cậu lớn lên từ nhỏ, cũng là phòng tân hôn khi bố mẹ kết hôn và càng là kỷ vật duy nhất bố để lại sau khi qua đời. Nơi đó chứa đựng vô số ký ức của cả gia đình, mang ý nghĩa phi thường đối với cậu và mẹ.

Chính vì vậy, dù hai mẹ con nợ nần chồng chất cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán nó đi.

Vân Chu đẩy cánh cửa gỗ bong tróc sơn ra, nền xi măng lồi lõm, đồ đạc cũ kỹ, mọi thứ vẫn y nguyên như trong ký ức.

Nhân lúc mẹ chưa về, cậu ra khu chợ bên cạnh mua cá diếc tươi và đậu phụ, thêm hai mớ rau cải xanh non mơn mởn, thành thạo mổ bụng cá, đánh vảy, rồi dùng muối và rượu nấu ăn để ướp.

Đến khi Vu Hinh Lan về nhà, nhìn thấy bóng dáng cậu con trai chưa bao giờ nấu cơm đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, bà giật nảy mình.

“Chu Chu, con biết nấu cơm từ bao giờ thế? Để mẹ làm cho.” Vu Hinh Lan nhìn cậu với vẻ hơi kinh ngạc, định cầm lấy cái muôi canh từ tay con trai.