Được Sở Hạo Diễm cho phép, ăn sáng xong, Mộc Tiêu Dĩnh tắm rửa một cái rồi lôi kéo anh ngồi cùng để vẽ bản thiết kế nội thất.
Thời gian hai người ở bên nhau cứ thế trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến tối.
Sở Hạo Diễm ngồi trong thư phòng đọc sách, còn Mộc Tiêu Dĩnh ngồi trên sofa, cặm cụi thiết kế phòng ngủ chính.
Rất nhanh lại đến giờ đi ngủ.
Đã có “kinh nghiệm” từ lần trước, Mộc Tiêu Dĩnh hoàn toàn không ngại ngùng nữa. Cô lăn một vòng đến bên cạnh Sở Hạo Diễm, lặng lẽ quan sát phản ứng của anh.
Thấy anh chẳng có chút phản ứng gì, cô lại len lén lăn tiếp một vòng, chui thẳng vào lòng anh.
Cô nằm yên trong đó rất lâu, thậm chí suýt ngạt thở mà không dám ngẩng đầu lên sợ rằng anh sẽ đẩy mình ra, đến lúc đó chắc cô xấu hổ chết mất.
Không ngờ đúng là Sở Hạo Diễm kéo cô ra khỏi lòng ngực thật.
Ngay lúc Mộc Tiêu Dĩnh đang nghĩ phải tìm cái hố nào đó để chui xuống thì anh lại kéo cô dịch lên một chút, điều chỉnh tư thế để mặt cô không bị vùi vào ngực nữa giúp cô dễ thở hơn.
Sau đó lại ôm chặt cô vào lòng.
Mộc Tiêu Dĩnh lập tức hưng phấn thì ra anh quan tâm cô đến vậy! Cô sắp “lụi tim” mất rồi, phải làm sao bây giờ?
Đừng nhìn Sở Hạo Diễm lạnh lùng bên ngoài như một tảng băng, thật ra anh chính là kiểu đàn ông ấm áp chính hiệu.
Người đâu mà hội tụ đủ combo: đẹp trai, dáng chuẩn, tính cách tốt, còn rất có trách nhiệm.
Cô thật sự đã “nhặt” được bảo vật rồi!
May mà cô không để vụt mất, còn chiếm tiện nghi. Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Tiêu Dĩnh càng cảm thấy mãn nguyện có một người chồng như Sở Hạo Diễm, đúng là lời to!
Vị trí của anh trong lòng cô, nháy mắt tăng thêm một bậc một người cô thật sự muốn đi cùng cả đời.
Sở Hạo Diễm tất nhiên không biết những suy nghĩ này của Mộc Tiêu Dĩnh. Anh cũng không ngờ, hành động nhỏ bé tưởng chừng bình thường của mình lại khiến cô hạnh phúc đến vậy.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng nắng.
Mộc Tiêu Dĩnh đã kéo Sở Hạo Diễm ra ngoài dạo phố.
Dù chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng tâm trạng cô lại cực kỳ tốt. Huống chi cô còn có một “cây nạng biết đi” chính là anh.
Cô dẫn anh đi khắp các trung tâm nội thất, cửa hàng trang trí nhà cửa. Mua không ít đồ đậm chất “nữ tính”, thậm chí là phong cách công chúa.
Nhìn cách Mộc Tiêu Dĩnh chọn đồ, rõ ràng là muốn biến căn hộ thành một tòa lâu đài công chúa rồi!
Nhưng điều lạ là: Sở Hạo Diễm chẳng có bất kỳ ý kiến gì cả.
Một đại nam nhân sống giữa tòa lâu đài công chúa chẳng lẽ anh không thấy kỳ lạ chút nào sao?
Được thôi, dù sao ở đâu cũng vậy, chỉ cần vợ nhỏ của anh thấy vui là được rồi.
Đi dạo cả buổi sáng, Mộc Tiêu Dĩnh quả thực mệt mỏi rã rời.
Cô thở dài nghĩ đi dạo phố đúng là còn mệt hơn bị huấn luyện thể lực nữa.
Hai người đang ngồi nghỉ ở một khu vực trống trong trung tâm thương mại. Không xa chỗ họ ngồi có một quầy bán kem.
Mộc Tiêu Dĩnh nhìn chằm chằm vào mấy đứa trẻ con đang cầm kem ăn ngon lành, ánh mắt đầy thèm thuồng.
Sở Hạo Diễm không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy, theo đám trẻ con đến xếp hàng mua kem.
Cảnh tượng đó, thật sự có chút quái dị.
Rất nhiều người đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn anh.
Có mấy cô gái trẻ thậm chí còn rút điện thoại ra chụp hình, vừa chụp vừa xuýt xoa:
"Mau nhìn kìa! Soái ca tuyệt đỉnh!"
"Trời ơi khí chất ngầu quá!"
"Chắc là minh tinh nào đó đang đóng phim!"
Thậm chí có mấy cô còn định tiến đến bắt chuyện với Sở Hạo Diễm. Nhưng cuối cùng đều phải rút lui trong im lặng bởi vì anh lạnh mặt như tảng băng di động, toàn thân tỏa ra khí chất “chớ có lại gần”.
Tuy vậy, cũng chẳng ngăn nổi đám thiếu nữ “hoa si” kia nhìn chằm chằm.
Mộc Tiêu Dĩnh nhìn từ xa, tức muốn nổ phổi.
Đó là đàn ông của tôi! Có chủ rồi nhé, mấy người nhìn đủ chưa?!
Nhưng khổ nỗi chân cô vẫn chưa lành, không thể bước qua đó “giải cứu” Sở Hạo Diễm được, tức quá mà chỉ biết ngồi đó nghiến răng.
Cô còn lẩm bẩm oán trách: Ai bảo anh lớn lên đẹp trai như vậy, cứ như hút ong hút bướm!
Thật ra Sở Hạo Diễm cũng không phải kiểu “đẹp trai ngất trời”, chỉ là anh có gương mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng khó gần kia, đúng chuẩn “soái ca lạnh lùng”.
Cái kiểu khí chất đó đúng là hấp dẫn chết người.
Một lúc sau, anh mới thoát khỏi vòng vây của đám thiếu nữ, với gương mặt lạnh như thường lệ, đưa que kem cho Mộc Tiêu Dĩnh.
Cô nhận lấy, tức giận cắn một miếng thật mạnh, cứ như đang cắn mấy cô gái vừa rồi để hả giận. Cắn xong quay sang nhìn Sở Hạo Diễm, vẫn thấy cái bản mặt “diện than” ấy, cô lập tức cảm thấy mình phải tuyên bố chủ quyền!
Mộc Tiêu Dĩnh đưa que kem đã cắn đến trước miệng Sở Hạo Diễm, “ngọt ngào” nói:
“Ăn không? Cho ông xã ăn nè”
Ai ngờ anh lại nghiêng đầu né sang một bên, không hề cảm kích.
Cô trừng mắt: “Ông xã, anh đang chê em à?”
Vừa nói, Mộc Tiêu Dĩnh vừa chớp chớp đôi mắt to tròn, bày ra vẻ mặt ủy khuất. Không thể không nói, đôi mắt cô thật sự rất đẹp, đặc biệt hợp để "giả bộ đáng thương".
Bị Mộc Tiêu Dĩnh gọi là “ông xã” làm Sở Hạo Diễm ngẩn ra, anh lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm cô như muốn xác nhận lại xem mình có nghe nhầm không.
Cái nhìn kia khiến Mộc Tiêu Dĩnh có hơi chột dạ, tự nhiên phát lạnh sống lưng.
Cuối cùng, Sở Hạo Diễm lạnh giọng nói một câu: “Tôi không ăn đồ ngọt.”
Trời ơi! Không ăn thì nói sớm đi chứ!
Mộc Tiêu Dĩnh trong lòng lầm bầm, tay cầm kem giờ tê rần cả lên. Nhưng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ xung quanh, cô lại thấy cũng đáng!
Ăn xong kem, Mộc Tiêu Dĩnh bắt Sở Hạo Diễm đem đống đồ mua được chất lên xe, rồi kéo anh đi ăn trưa.
Cơm nước xong xuôi, Mộc Tiêu Dĩnh lại đột nhiên nổi hứng:
“Đi xem phim nha, em muốn biết cảm giác hẹn hò xem phim là như thế nào.”
Sở Hạo Diễm bị kéo đi mua vé, hai người chọn một bộ phim hành động bắn súng hoành tráng.
Nhưng xem được nửa phim, cả hai đều mất hứng.
Dù sao một người từng là sát thủ, một người là đội trưởng đặc chủng mấy cảnh bắn súng này trong mắt họ đều là trò trẻ con. Hiệu ứng kỹ xảo quá giả, bắn súng như múa, chẳng có gì thực tế cả.
Chẳng còn hứng thú, Mộc Tiêu Dĩnh bắt đầu luyên thuyên trò chuyện cùng Sở Hạo Diễm trong rạp. Toàn bộ quá trình đều là cô nói, còn anh chỉ im lặng nghe.
Khi Mộc Tiêu Dĩnh đang nói đến những gì cô hiểu về quân nhân, Sở Hạo Diễm bỗng cất giọng: “Ngày mai tôi về đơn vị.”
Một câu nói lạnh như nước đá dội thẳng vào lòng Mộc Tiêu Dĩnh.
Cô đang hăng say, còn chưa kịp cười xong thì đã bị một câu làm cạn sạch tâm trạng. Cảm giác như cả người bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.
Tuy chỉ mới ở bên nhau được ba ngày ngắn ngủi, nhưng khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn không ít. Họ dần dần giống như một cặp vợ chồng thực thụ...
Giờ sắp phải xa nhau, lòng Mộc Tiêu Dĩnh trống rỗng đến lạ thường. Cô cúi đầu, khẽ đáp: “Ừm.”
Một chữ “ừm” nhẹ bẫng, nhưng chất chứa bao nhiêu hụt hẫng.
Cả hai người đều im lặng. Sự ấm áp ban đầu trong rạp phim bỗng chốc biến mất, không khí như đông cứng lại.
Bỗng nhiên, Mộc Tiêu Dĩnh nhào vào lòng Sở Hạo Diễm.
Thời gian ở bên nhau vốn đã đếm ngược, dù chỉ một phút, một giây, cô cũng không muốn lãng phí.
Cô không thể diễn tả được cảm giác lúc này trong lòng là gì, chỉ biết rằng người đàn ông này chính là người đầu tiên, sau ngần ấy năm, mang lại cho cô cảm giác ấm áp và an toàn.
Người đầu tiên khiến tim cô thật sự rung động.
Bộ phim kết thúc, Mộc Tiêu Dĩnh cũng không còn hứng thú đi dạo phố nữa.
Sở Hạo Diễm dường như cảm nhận được sự lệ thuộc và không nỡ của cô dành cho mình. Không nói gì, anh lái xe đưa cô đến tiệm bánh ngọt Y Tích Duyên.
Có lẽ anh nghĩ, lúc này chỉ có đồ ngọt mới có thể khiến cô cảm thấy khá hơn một chút.
Mộc Tiêu Dĩnh không còn tâm trạng để quan tâm bánh ở đây đắt hay rẻ, cô chỉ biết mình muốn ăn một bữa thật no, để làm dịu đi cảm giác trống rỗng trong lòng.
Vừa bước vào, một người phụ nữ trung niên tiến đến chào:
“Đại thiếu gia.”
Mộc Tiêu Dĩnh nghe thấy liền khựng lại, lần trước đến cô không để ý, lần này mới nghe rõ cách xưng hô của người phụ nữ đó dành cho Sở Hạo Diễm.
Hóa ra bà ta là quản lý cửa hàng ở đây.
Cô kinh ngạc lắm bố anh không phải chỉ kinh doanh mảng thiết kế thời trang, trang sức cao cấp thôi sao? Khi nào lại mở thêm cả tiệm bánh kem thế này?