Rạng sáng năm giờ, đồng hồ sinh học của Sở Hạo Diễm tự động đánh thức anh dậy. Mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy là cô gái nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình mềm mại, đáng yêu như một đứa trẻ, khiến người ta bất giác muốn che chở.
Cô ngủ rất ngoan, tư thế từ tối hôm qua đến giờ gần như không thay đổi. Cả người cuộn tròn lại như một con thú nhỏ thiếu cảm giác an toàn, nép vào trong lòng anh.
Anh nhẹ nhàng rút tay khỏi eo cô, lặng lẽ rời khỏi giường và vào phòng tắm rửa mặt. Đến khi anh ra ngoài, Mộc Tiêu Dĩnh cũng bắt đầu tỉnh lại.
Đang chuẩn bị thay đồ, Sở Hạo Diễm lấy bộ đồ thể thao định vào phòng tắm thay thì bị Mộc Tiêu Dĩnh bất ngờ kéo tay giữ lại.
“Anh định đi chạy bộ à? Chờ em, em đi cùng!”
Nói xong, cô nhanh chóng bật dậy khỏi giường, chạy thẳng vào phòng tắm rửa mặt. Khi cô thay đồ xong thì Sở Hạo Diễm đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Ban đầu, anh nghĩ cô chỉ chạy được tầm hai km là cùng. Nhưng không ngờ, cô lại có thể theo anh từ khu trung tâm chạy thẳng ra vùng ngoại ô mà không hề hụt hơi. Thể lực của Mộc Tiêu Dĩnh khiến anh cực kỳ ngạc nhiên và bắt đầu thấy kỳ lạ.
Từng cử động, dáng chạy, nhịp thở của cô đều rất chuyên nghiệp hoàn toàn giống như đã qua huấn luyện đặc biệt. Kết hợp với hàng loạt thay đổi gần đây của Mộc Tiêu Dĩnh, Sở Hạo Diễm bắt đầu nghi ngờ: Cô có phải là nằm vùng bên cạnh mình không? Tất cả mọi thứ trước giờ đều chỉ là giả vờ?
Nghĩ vậy, nhân lúc Mộc Tiêu Dĩnh đang phân tâm, Sở Hạo Diễm bất ngờ ra một đòn tấn công về phía cô.
Nhưng có thể là trùng hợp ngay đúng lúc cú đấm gần đến nơi, Mộc Tiêu Dĩnh lại bất ngờ vấp ngã. Cô ôm lấy mắt cá chân, ngồi bệt xuống đất, ngước đôi mắt mờ mịt nhìn anh.
Sau một hồi ngồi trên mặt đất, Mộc Tiêu Dĩnh bất mãn nhìn Sở Hạo Diễm, gằn từng chữ:
“Sở Hạo Diễm! Anh định mưu sát vợ đấy à?”
Sở Hạo Diễm vẫn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, không nói một lời. Mãi đến khi thấy viền mắt cô đỏ hoe, nước mắt trào ra vì đau, anh vẫn chưa hạ cảnh giác.
Mộc Tiêu Dĩnh cố lờ đi ánh mắt dò xét của anh, cuối cùng không nhịn được nữa, bật khóc nức nở. Vừa khóc vừa gào:
“Em muốn ly hôn! Em muốn ly hôn với anh!”
Sở Hạo Diễm chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng chân cô đặt lên đùi mình. Mặc kệ cô đang vừa khóc vừa giơ tay đánh anh loạn xạ, anh vẫn kiên nhẫn kiểm tra chỗ bị thương mà cô thì lại trông chẳng khác gì một chú mèo con đang giận dỗi làm nũng.
Sở Hạo Diễm vừa ấn tay lên mắt cá chân sưng đỏ của cô, Mộc Tiêu Dĩnh đau đến mức suýt chửi mẹ nó. Chỉ nghe một tiếng "rắc" khẽ vang lên. Cô không hét lên, mà thay vào đó, nghiến răng cắn mạnh vào vai anh.
Thì ra mắt cá chân cô bị trật khớp, còn Sở Hạo Diễm thì giúp cô nắn lại. Bị cắn nhưng anh vẫn không kêu một tiếng, chỉ cúi xuống, bế cô lên bằng tư thế công chúa rồi ôm một mạch về nhà.
Có lẽ là vì khóc mệt, cũng có thể vì vòng tay anh quá ấm áp. Trong cảm giác an toàn dâng đầy ấy, Mộc Tiêu Dĩnh dần thϊếp đi.
Không biết trong mơ cô thấy gì, chỉ biết rằng dù đã ngủ rồi vẫn không ngừng rơi nước mắt. Cô gắt gao ôm lấy anh, thân người cứ bất an vặn vẹo trong lòng anh, miệng thì gọi liên tục:
“Mẹ con muốn tìm mẹ…”
Thân thể Sở Hạo Diễm khẽ run lên. Anh bỗng thấy tim mình thắt lại.
Hóa ra cô cũng từng mất mẹ từ nhỏ, giống anh. Anh lớn lên trong một gia đình lạnh lẽo, nhưng ít ra còn có anh trai che chở.
Còn cô thì sao? Ngoài một người cha chỉ biết đánh đập, trút giận lên đầu con gái, cô còn lại gì? Có lẽ thể lực phi thường kia của cô là do phải trải qua quá nhiều đau khổ, vừa làm việc vừa tự rèn luyện bản thân.
Nếu là vậy anh còn lý do gì để nghi ngờ cô? Cô và anh vốn đều là những kẻ từng lưu lạc trong biển người. Vợ anh chính là người cùng anh đi qua đoạn đường đó. Làm chồng, anh còn có lý do gì để không tin tưởng, không yêu thương cô?
Nghĩ thông suốt, tâm trạng Sở Hạo Diễm bỗng nhẹ nhõm hẳn. Anh cúi đầu nhìn người con gái vẫn đang nức nở trong ngực mình, liên tục giãy giụa, gọi mẹ. Anh chỉ đành nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như muốn giúp cô dịu lại, giúp cô cảm thấy an tâm hơn trong vòng tay mình.
Trong giấc mơ, Mộc Tiêu Dĩnh như quay về ký ức năm tám tuổi, khi còn bên mẹ cũng là lúc hai mẹ con bị tổ chức khủng bố RWM bắt cóc.
Tổ chức RWM dùng tính mạng hai mẹ con cô để uy hϊếp cha cô rút quân. Nhưng ông không đồng ý.
Đến khi tên thủ lĩnh RWM giơ súng lên định bắn cô, khi ấy còn quá nhỏ để hiểu cái gọi là "cái chết" cô không hề thấy sợ.
Cho đến khi tiếng súng vang lên, thân thể người mẹ dịu dàng ngã xuống ngay trước mặt cô thì cô mới bàng hoàng nhận ra, cái chết là như thế nào.
Khi ấy cô không thể hiểu được vì sao cha mình lại lựa chọn như vậy. Trong mắt cô, ông không yêu cô, càng không yêu mẹ cô.
Dưới sự xúi giục của RWM, cô trở mặt với cha, cố chấp ở lại tổ chức, tiếp nhận những khóa huấn luyện tàn khốc nhất, nghiệt ngã nhất.
Chỉ là không ai biết rằng cô làm vậy, không phải vì tin vào RWM, mà là vì muốn báo thù cho mẹ.
Việc trở mặt với cha thật ra chỉ là một màn kịch. Một "lá cờ giả" ngay cả người cha ruột của mình cũng bị cô lừa.
Dù hiện tại cô đã là một trong những sát thủ hàng đầu, là nữ vương của giới ngầm, thì mỗi khi đêm khuya mộng mị tiếng súng năm nào bắn vào mẹ, vẫn vang vọng mãi trong lòng cô như một nỗi ám ảnh không thể xoá nhòa.
Lúc mẹ qua đời, cô cũng không khóc. Ai cũng nghĩ là cô bị dọa đến choáng váng. Chỉ có bản thân Mộc Tiêu Dĩnh biết, cô thật sự không còn khóc được nữa.
Trong mơ tỉnh dậy, khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hạo Diễm liền hiện ra ngay trước mắt. Mộc Tiêu Dĩnh khẽ cắn môi, nhất thời không biết nên đối mặt với anh thế nào. Anh nghi ngờ cô, không sai. Bởi vì cô vốn không phải Mộc Tiêu Dĩnh thật sự.
Thế nhưng dù cô hay làm nũng, hay quậy phá, hay chơi trò vô lại, Sở Hạo Diễm vẫn luôn bao dung.
Anh đã bế cô đi một quãng rất lâu, trên người sớm ướt đẫm mồ hôi. Vai anh chỗ bị cô cắn giờ đã ửng hồng vì mồ hôi thấm vào vết thương, như sắp rỉ máu.
Cô biết, đó là dấu hiệu da đã bật máu.
Nghĩ đến việc anh bị cắn cũng không kêu đau, bị mồ hôi thấm vào vết thương cũng không than lấy một câu, bế cô đi xa như vậy cũng không kêu mệt trái tim Mộc Tiêu Dĩnh bỗng chốc tan chảy.
Anh là người duy nhất ngoài cha cô từng đối tốt với cô vô điều kiện. Dù anh không giỏi thể hiện, nhưng anh luôn quan tâm cô theo cách của riêng mình.
Bắt gặp ánh mắt đầy xúc động của cô, Sở Hạo Diễm có chút ngượng ngùng, đành quay đầu tránh né. Không ngờ, Mộc Tiêu Dĩnh lại bất ngờ hôn lên má anh.
Vừa rơi nước mắt vừa nói: “Sở Hạo Diễm cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã cưới em.”
Hành động bất ngờ của cô khiến Sở Hạo Diễm ngơ ngác, như bị dọa ngốc. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến nhịp tim đang đập loạn như nai chạy trong l*иg ngực anh, niềm vui cũng dâng trào trong đáy mắt.
Tâm trạng vui đến mức chính anh cũng không nhịn được mà đáp lại bằng một chữ ngắn ngủi: “Ừm.”
Nhận được phản hồi, Mộc Tiêu Dĩnh càng thêm mãn nguyện. Cô lập tức ôm chặt lấy anh, vùi cả người vào ngực anh, cảm nhận hơi thở quen thuộc và ấm áp chỉ thuộc về riêng anh.
Lúc về đến nhà, đã gần chín giờ sáng.
Sở Hạo Diễm đi tìm một túi đá lạnh để chườm mắt cá chân cho cô.
Còn Mộc Tiêu Dĩnh thì tay chân không an phận, vén áo anh lên xem vết thương, suýt nữa dọa cho đại thiếu gia sống kiểu cấm dục như anh chết đứng tại chỗ.
“Đừng nhúc nhích, để em xem vết thương.”
Cô kéo áo anh ra. Vai anh nơi bị cô cắn đã có dấu máu rỉ nhẹ. Do bị mồ hôi thấm vào, da quanh đó bắt đầu trắng bệch. Nhìn thấy như vậy, Mộc Tiêu Dĩnh vừa đau lòng vừa tự trách mình.
“Đau không?”
Ánh mắt đầy áy náy của vợ nhỏ nhìn anh, khiến Sở Hạo Diễm cảm thấy bản thân mình thật sự là một người chồng thất bại.
Trước đó anh đã nghi ngờ cô như vậy, vậy mà cô lại không hề oán trách anh chút nào.
Anh khẽ lắc đầu, rồi quay về phòng ngủ để tắm rửa, sau đó bôi thuốc.
Xong xuôi, anh tự xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Nấu một nồi cháo nóng, xào mấy món ăn nhẹ.
Chẳng mấy chốc, bữa sáng đã xong Sở Hạo Diễm bưng một bát cháo nghi ngút khói ra bàn, sau đó bế Mộc Tiêu Dĩnh đặt lên ghế, gần như sắp đút cô ăn đến nơi.
Khoảnh khắc lúc này thật ấm áp, khiến cả hai đều cảm nhận được một thứ gọi là "gia đình". Hai con người từng thiếu thốn hơi ấm gia đình, vào lúc này, lại cùng trầm luân trong cảm giác ấy.
“Sở Hạo Diễm, em có thể trang trí lại căn hộ của chúng ta một chút không?”
Mộc Tiêu Dĩnh nhìn quanh bốn phía. Toàn là gam màu lạnh, thiết kế đơn giản, gọn gàng nhưng cũng thật lạnh lẽo, như làm vơi đi không khí ấm áp giữa hai người vừa có.
Trước đây cô từng thích kiểu thiết kế này đơn giản, sạch sẽ, dễ hiểu.
Nhưng hiện tại, tâm trạng của cô đã khác xưa rất nhiều. Trước kia, cô chỉ cần một nơi có thể ngủ là đủ. Còn bây giờ cô muốn một nơi có thể gọi là "nhà", một nơi thật sự ấm áp, nơi trái tim được bình yên trú ngụ.
“Ừm.”
Sở Hạo Diễm tất nhiên mong cô có thể coi đây là nhà, thoải mái trang trí theo ý mình.
Anh vẫn luôn ghi nhớ lời mẹ từng nói: "Một người phụ nữ sẵn lòng trang trí nơi mình sống, tức là cô ấy thật sự xem đó là nhà. Còn nếu không, thì đó chỉ là chỗ để ngủ qua ngày mà thôi."