Xuyên Nhanh: Tất Cả Đều Là Bàn Đạp Của Tôi

Thế Giới 1 - Chương 2

[Nhưng… Nhưng… Vậy tại sao cô lại ở đây?]

“Thư giãn thôi, không nhìn ra à?”

Hệ thống nổi giận, ai mà lại đi thư giãn ở một nơi nguy hiểm thế này chứ? Bị thần kinh à?

Đúng vậy, Tông Kha làm thế đấy.

Cô thích cái cảm giác đốt cháy sinh mệnh, theo đuổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như đi trên dây.

[Được rồi, cứ cho là cô không tự sát đi, nhưng chẳng lẽ cô không muốn phát tài sao? Không muốn bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời sao?]

Phát tài? Tông Kha khẽ cười: “Khi ràng buộc ký chủ, chẳng lẽ cậu không điều tra trước à? Xem ra cậu làm việc khá cẩu thả đấy…”

Móng tay màu hổ phách nhàn nhạt khẽ chỉ về mấy tòa nhà chọc trời gần đó, giọng nói nhẹ bẫng: “Những nơi cậu nhìn thấy đều là của tôi.”

Hệ thống: [!!!]

Thì ra là một đại gia… Phải làm sao đây? Hệ thống hoảng loạn, trước giờ nó chưa từng mắc sai lầm như vậy.

Nhưng bây giờ người đã ràng buộc, thông tin đã nộp lên xét duyệt và được phê duyệt, không thể thay đổi nữa.

Lão đại của nó còn đang chờ thu thập giá trị sảng khoái của khán giả đây! Nếu ký chủ đã ràng buộc mà không xuyên vào thế giới làm nhiệm vụ thì nó sẽ bị giáng cấp trừng phạt! Nặng hơn còn có thể bị thu hồi… Phải làm sao đây…

Hệ thống vận hành bộ não máy tính của mình, xoay đi xoay lại suy nghĩ cả buổi nhưng vẫn không tìm được cách để hủy ràng buộc.

Chỉ có thể thử thuyết phục ký chủ thôi.

[Ấy… Ký chủ, dù cô không thiếu tiền nhưng cũng không chê tiền nhiều chứ?]

Tông Kha không nói gì, thấy nó khá thú vị, yên lặng chờ xem nó còn nói gì nữa.

[Cô xem, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ có dòng tiền mặt năm trăm tỷ đô la để lưu thông, chẳng phải tốt hơn đống bất động sản kia sao? Đó là tiền mặt nhìn thấy được đấy!]

[Có số tiền này, cô có thể tận hưởng nhiều thứ hơn nữa, phải không?]

[Cô…]

“Đại tiểu thư, người đã được đưa đến rồi.”

Hệ thống còn muốn nói thêm thì bị người khác cắt ngang.

Tông Kha nghiêng đầu nhìn xuống Jason, khẽ gật đầu.

Jason lập tức dùng bả vai của mình làm ghế, để cô ngồi xuống, cách xa mép sân thượng.

Sau đó, anh ta quỳ một gối xuống đất, vững vàng đặt cô xuống, giúp cô mang giày cao gót rồi đưa cô rời khỏi tầng cao nhất.

Bốn vệ sĩ, hai trước hai sau bao quanh Tông Kha khiến hệ thống tức đến phát điên.

Nó làm sao lại ngốc thế! Sao lại không nhận ra đây là thuộc hạ của cô, chứ không phải người đứng xem, cũng không phải người thấy chết không cứu mà là chưa có lệnh và chưa có nguy hiểm thì không dám hành động!!!

Khốn kiếp! Hệ thống sắp phát điên rồi…

Nhưng giờ cũng không thể nói gì nữa, nó đành nhẫn nhịn cơn bực bội, chờ ký chủ xử lý công việc xong rồi tính tiếp.