Nước M, cuối thu.
Đêm lạnh như nước, muôn ánh đèn rực rỡ.
Một cô gái có dung mạo diễm lệ đứng bên rìa sân thượng của tòa nhà chọc trời cao trăm tầng, đón gió lạnh, mũi chân khẽ di chuyển như đang khiêu vũ, hoàn toàn không quan tâm đến việc liệu mình có rơi xuống tan xương nát thịt hay không, thậm chí còn hơi nheo mắt, chìm đắm trong cảm giác ấy.
Trong mắt những người không biết rõ tình hình, cảnh tượng này chẳng khác nào đi trên dây, nhìn mà tim đập chân run nhưng không ai tiến lên ngăn cản.
Đầu ngón chân điểm nhẹ, sắc đỏ thấp thoáng qua lớp tất chân đen lộ ra vẻ yêu mị mơ hồ.
Đôi chân thon dài, thẳng tắp, giao nhau trước sau.
Lên trên nữa, thân hình uyển chuyển với những đường cong gợi cảm được ôm trọn trong chiếc váy đen, nhẹ nhàng lắc lư như thể giây tiếp theo sẽ bay theo gió.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lướt nhẹ qua gò má và những lọn tóc mai, thấp thoáng lộ ra hai hình xăm con rắn mảnh dài, đỏ đen hòa quyện như tranh thủy mặc, uốn lượn trên phần da sau tai kéo dài xuống bờ vai, vừa hoang dại vừa tà mị.
Cơ thể cô gái nghiêng về phía vực sâu… Dường như sắp rơi xuống, chỉ còn một sợi tóc treo giữ.
[Đinh!]
Động tác ngả người về phía trước của cô thoáng ngưng lại, hàng mi dài chớp chớp, không nhúc nhích.
[Đinh—— Phát hiện ký chủ có tư chất cấp ưu, đang tiến hành ràng buộc hệ thống cứu vớt người tự tử…]
[… Ràng buộc thành công!]
[Ký chủ thân mến, xin chào! Tôi là hệ thống B6.]
[Cô có muốn phát tài không?]
[Cô có muốn bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời không?]
[Chỉ cần hoàn thành các nhiệm vụ xuyên nhanh ở các thế giới khác nhau, hệ thống sẽ đánh giá cấp A, sau đó cô có thể mang theo năm trăm tỷ đô la Mỹ trở về thế giới ban đầu, tận hưởng cuộc sống đẳng cấp thượng lưu!]
Tông Kha bình tĩnh chờ giọng nói hào hứng trong đầu nói xong, lúc này cơ thể mới chậm rãi đứng thẳng dậy.
Đôi môi đỏ khẽ cong lên, cô cười khẽ, đưa mắt nhìn xung quanh, vệ sĩ của cô vẫn cảnh giác đứng nguyên vị trí.
Cô thực sự không hiểu, cái hệ thống ngốc nghếch này rốt cuộc đã nhìn ra điều gì mà lại tưởng cô muốn tự sát.
Nghĩ vậy, cô cũng tiện thể hỏi luôn.
Lúc nhìn thấy cô chậm rãi đứng thẳng, hệ thống đã sững sờ… Cái… Cái gì thế này? Sao lại không giống với những gì nó tưởng tượng hay nhìn thấy vậy?
Tại sao cô lại tự mình đứng vững? Chẳng lẽ không phải là do nó giúp ký chủ không bị rơi xuống sao?
[Cái… Cái gì đây? Không phải cô định tự sát sao?] Giọng trẻ con của hệ thống run rẩy hỏi cô.
Tông Kha đứng trên rìa sân thượng, phóng tầm mắt ra xa, đáp lại trong đầu: “Không có ai muốn tự sát, cậu nghĩ nhiều rồi.”