Đoàn Sủng: Tiểu Sư Muội Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 7

Đoạn Tinh Thư do dự một hồi lâu, khi nhìn thấy nước mắt Lộc Mạn Mạn sắp rơi xuống, cuối cùng “tích trữ như vàng” đáp một tiếng: “Được.”

Lộc Mạn Mạn thầm hoan hô trong lòng.

[Ha hả, luyện đi luyện đi, luyện chết luôn con Phượng Hoàng Lửa kia mới tốt!]

[Ăn đi ăn đi, bớt đi một kẻ địch thì tính nguy hiểm ở Xích Tiêu Tông của mình sẽ giảm bớt.]

Đây là xuất phát từ nguyên nhân nàng muốn chia sẻ đồ ăn ngon với sư huynh, cho dù Đoạn Tinh Thư có nổ tan xác mà chết thì cũng không trách được nàng.

Nàng nè! Chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi mà thôi, không hiểu gì cả, thì làm sao có thể hại người được?

Khi Đoạn Tinh Thư ném trứng phượng hoàng vào trong lò luyện khí, Lộc Từ Từ đang khóc thút thít liền chuyển thành vẻ cười tủm tỉm, mặt mũi đầy chờ mong.

Thời gian trôi qua đại khái chừng một chén trà nhỏ, cuối cùng lò luyện khí cũng mở ra.

Đoạn Tinh Thư cầm lấy trứng phượng hoàng, lòng bàn tay hơi dùng lực, nhẹ nhàng chấn vỡ vỏ trứng.

Khi nhìn thấy lòng trắng trứng đã đông lại kia, Lộc Mạn Mạn biết là đã luyện chết Phượng Hoàng Lửa thành công rồi.

Như vậy cũng tương đương với việc nàng đã phá hủy một cơ duyên lớn của nữ chính.

“Sư huynh mau ăn đi, Mạn Mạn nhìn huynh ăn.” Ăn xong rồi xem thử ngươi chết thế nào!

Lộc Mạn Mạn không chớp mắt giám sát Đoạn Tinh Thư ăn hết cả quả trứng phượng hoàng vào bụng, tràn đầy chờ mong hỏi:

“Thế nào rồi?”

Đoạn Tinh Thư lạnh nhạt liếc nàng một cái, lời ít ý nhiều đáp: “Hương vị cũng được.”

Lộc Mạn Mạn: “...”

Vậy là xong rồi à? Không có cảm giác nào khác à?

Không phải trong sách đã nói trong cơ thể thần thú ẩn chứa luồng sức mạnh mạnh mẽ, sau khi ăn vào sẽ không chịu nổi rồi nổ tan xác mà chết sao?

Nhưng trông cái mặt dài thượt kia của Đoạn Tinh Thư không hề có gì thay đổi, giống như không hề có chuyện gì vậy.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ trong sách viết sai rồi?

Hoặc là trứng thần thú không hề có sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ?

Hoặc là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của Đoạn Tinh Thư quá cao, nên có thể thoải mái hấp thu hết sức mạnh huyết mạch của thần thú?

Không đạt được hiệu quả mình muốn, tâm trạng Lộc Mạn Mạn có vẻ xìu đi, nên nàng hoàn toàn không nghe được lúc sau Đoạn Tinh Thư đã nói gì đó.

Từ khi nam nhân tiến vào đến lúc rời đi, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi, chỉ giữ nguyên một vẻ lạnh lùng khó gần.

Bây giờ trong động chỉ còn lại một mình Lộc Mạn Mạn.

Nàng ngồi ở đầu giường, chán nản lắc lư đôi chân nhỏ.

Bây giờ nàng chỉ là một người phàm, là một tên phế vật ngũ linh căn, nên tất nhiên không thể xốc nổi mà rời khỏi tông môn được. Như vậy quá nguy hiểm!

Nếu đã là vậy, xem ra nàng vẫn phải tiếp tục ở lại Xích Tiêu Tông.

Ít nhất từ giờ tới khi nữ chính trở lại còn tới mười ba năm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì khoảng thời gian này nàng rất an toàn.

Thừa dịp mười ba năm này, nàng phải chăm chỉ tu luyện, chuẩn bị sẵn sàng cho việc chạy trốn sau này.

Sau khi cân nhắc xong, Lộc Mạn Mạn đột nhiên nhớ tới hôm nay mỹ nữ Thất sư tỷ đã cứu mình lúc ở trong hồ lạnh.

Trong cuốn “Tiên Nữ Tuyệt Sắc”, chỉ có vị Thất sư tỷ này là người duy nhất chưa từng bắt nạt nguyên chủ, còn nhiều lần khuyên nhủ nguyên chủ rời khỏi tông môn.

Đáng tiếc, nguyên chủ vẫn không nỡ bỏ được sư tôn và các sư huynh, nên cuối cùng chết thảm.

“Hừ, nam nhân không có ai tốt cả, chỉ có sư tỷ mới là tốt nhất!

Lộc Mạn Mạn quyết định nếu như có cơ hội thì nhất định phải “ôm đùi” của sư tỷ, nói không chừng sau này khi rời khỏi tông môn, còn có thể được sư tỷ giúp đỡ!