Đoàn Sủng: Tiểu Sư Muội Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 6

Lộc Mạn Mạn vô cùng khó chịu.

Nàng vốn không hề có hảo cảm với tên biếи ŧɦái thích hủy dung người khác – Đoạn Tinh Thư này. Nếu vừa rồi không phải vì nàng nhanh trí, thì nói không chừng đã bị hắn gϊếŧ luôn rồi.

Lộc Mạn Mạn che giấu cảm giác chán ghét mà ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Đoạn Tinh Thư. Nàng toét miệng cười, điệu bộ ngây thơ tới mức không tim không phổi.

“Cảm ơn Đại sư huynh, huynh đối xử với muội tốt quá. Mạn Mạn không có thứ gì tốt, vậy nên sẽ tặng quả trứng này cho sư huynh.”

Nàng nhận kiếm cất vào túi trữ vật bên hông, sau đó lại lấy một quả trứng ở bên trong ra.

Quả trứng này có kích cỡ gần bằng với trứng đà điểu, có màu hồng xen lẫn với vàng, vỏ trứng sạch sẽ bóng loáng, ngoài ra không hề có chút hoa văn nào khác.

Với người đã hiểu rõ cốt truyện như lòng bàn tay – Lộc Mạn Mạn thì đương nhiên nàng biết rằng quả trứng trong tay mình không phải là trứng linh thú bình thường, mà là Thần thú Phượng Hoàng Lửa.

Đây là thứ chưởng môn Sở Anh tặng cho nguyên chủ khi nàng vừa bước chân vào tông môn.

Không phải vì ông ta quá tốt bụng, mà vì chưởng môn với tu vi Kỳ Đại Thừa cũng không nhìn ra được đây là một quả trứng phượng hoàng.

Nguyên chủ nhận được món quà này nhiều năm, nhưng quả trứng lại không hề thay đổi chút nào.

Thẳng đến ngày nữ chính trở lại, cuối cùng quả trứng cũng có phản ứng. Trứng nở ra một con phượng hỏa lửa đỏ rực, nó cũng tự nguyện ký khế ước với nữ chính, trở thành thần thú của nàng ta.

Việc nguyên chủ bị ném vào rừng rậm cho yêu thú xé trước khi chết cũng là bút tích của con Phượng Hoàng Lửa này.

Biết trước thứ này đã không thuộc về mình mà tương lai còn sẽ khiến mình khó chịu, vậy thì không bằng cứ hủy hoại nó sạch sẽ luôn đi.

“Mạn Mạn nghe nói Đại sư huynh là luyện khí sư lợi hại nhất trong tông môn, huynh có thể dùng lò luyện khí của mình để luyện hóa quả trứng này được không? Nếu nấu lên thì chắc sẽ ăn rất ngon.”

Ha hả, bây giờ nàng sẽ coi trứng phượng hoàng thành trứng chim để nấu ăn.

Đoạn Tinh Thư: “...”

Luyện hóa trứng?

Đó là lò luyện khí của hắn chứ không phải là cái chảo sắt!

Hắn vốn không cần phải suy xét với loại yêu cầu này.

“Ta không cần, muội giữ lại cho mình đi.”

Không cần á? Lộc Mạn Mạn âm thầm cười lạnh dưới đáy lòng.

Nguyên chủ vẫn luôn coi các ngươi là người nhà, nhưng đám thầy trò các ngươi lại không xem nguyên chủ là người.

Nếu như dùng mọi cách lấy lòng là vô dụng, vậy thì hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm cho trót. Nàng cũng sẽ không để bọn họ được sống tốt!

Trong tiểu thuyết có nói sức mạnh của huyết mạch của thần thú vô cùng mạnh mẽ, tu sĩ ăn vào sẽ nổ tan xác mà chết.

Nếu đã vậy, nàng sẽ ra tay với Đoạn Tinh Thư đầu tiên.

Khuôn mặt nhỏ của Lộc Mạn Mạn lập tức trở nên suy sụp, đôi mắt to tròn đen nhánh hiện lên vẻ mất mát.

“Sư huynh không nhận là vì không thích Mạn Mạn sao? Nếu đã như vậy... Vậy không bằng huynh cứ đưa muội về phàm gian đi, dù sao thì ở đây cũng không có ai thích muội.”

“Muội đang uy hϊếp ta?” Khí lạnh vừa được hắn thu về lại tỏa ra

Trên mặt Đoạn Tinh Thư không hề có chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt đã nhiễm đầy lửa giận.

Lộc Mạn Mạn làm bộ như bị dọa sợ, nàng rụt vai lại, đôi mắt đang nhìn Đoạn Tinh Thư lập tức rưng rưng ánh nước, ngay cả cái mũi cũng đỏ lên. Nàng mím chặt môi, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Đòn công kích “Khuôn mặt ấm ức của một đứa nhỏ” khiến Đoạn Tinh Thư không nhịn được mà siết chặt tay.

Gương mặt này rất giống với Sở Sở, hệt như là Sở Sở đang khóc thút thít trước mặt hắn vậy. Mặc dù hắn biết con bé này không phải là Sở Sở, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng.