Đoàn Sủng: Tiểu Sư Muội Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 4

Cơ thể Lộc Mạn Mạn đã không còn nghe theo sự sai khiến của đầu óc nữa, nàng chạy vội theo quán tính, rồi “Bùm” một tiếng ngã nhào xuống hồ lạnh.

Mặt nước vắng lặng lập tức nổi lên bọt sóng.

Nước hồ lạnh thấu xương nhanh chóng bao quanh lấy người nàng.

Hơi nóng trong người hòa với khí lạnh ùa tới từ bốn phương tám hướng khiến nàng như đang nằm giữa địa ngục băng hỏa song trùng – nóng lạnh giao tranh.

Nàng trốn không được, chạy cũng không thoát.

Cả người nàng dần dần chìm xuống.

Trong lúc đang chìm xuống, Lộc Mạn Mạn cố gắng mở to hai mắt.

Rồi mơ mơ màng màng... Nàng như thấy được một con rắn rất lớn đang cuộn mình nằm dưới đáy hồ lạnh.

Con rắn kia ngẩng đầu lên, trên đầu nó có sừng. Hai sợi râu mềm mại bên mép và lớp lông đỏ tươi của nó đang trôi lượn lờ trong làn nước, đẹp tựa rêu tảo giữa biển sâu.

Điều khiến người ta không thể rời mắt chính là lớp vảy đỏ rực đang bao phủ khắp người nó. Dưới ánh nước lấp lánh, lớp vảy càng thêm có vẻ rực rỡ đến mức mê người hơn.

Dường như nó không ngờ rằng sẽ có người đột ngột xâm nhập vào lãnh địa của mình. Khi đôi mắt màu vàng kim có đồng tử dựng ngược kia nhìn thấy Lộc Mạn Mạn thì thoáng sửng sốt.

Ánh sáng đỏ lóe lên, thân rắn khổng lồ đột nhiên biến mất, theo đó là một vị mỹ nhân áo đỏ xuất hiện.

Mỹ nhân đón lấy thân mình nho nhỏ của Lộc Mạn Mạn, nàng ấy còn dùng pháp lực biến ra một vòng bảo vệ, ngăn cách không để nước hồ rét lạnh xung quanh chạm tới hai người.

Trước khi Lộc Mạn Mạn hôn mê, nàng nhìn thấy dung mạo của đối phương.

Nàng ấy mặc y phục đỏ rực, mái tóc dài như thác buông xõa sau lưng, gương mặt xinh đẹp tựa như hoa đào nở rộ trong tiết xuân sang. Đôi mắt phượng của nàng ấy hơi cong cong, ánh lên nét kiều diễm mà cao quý. Quả thật là một mỹ nhân tuyệt thế không gì sánh bằng.

“Hóa ra không phải rắn... Mà là mỹ nữ Thất sư tỷ..."

Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, rồi vươn bàn tay nhỏ bụ bẫm ra muốn sờ lên mặt đối phương. Nhưng vì thể lực không chịu nổi mà chỉ sờ được đến ngực người kia.

[Ồ, Thất sư tỷ thật phẳng...]

Nàng mơ mơ màng màng nghĩ vậy rồi ngoẹo đầu bất tỉnh.

Lạc Hi Thành hơi nhíu mày.

“Vật nhỏ, ngươi thật đáng thương.”

Nói xong câu này, nàng ấy ôm Lộc Mạn Mạn bay tới động phủ dưới hồ lạnh của mình, đặt nàng lên giường đá rồi xoay người rời đi.

Hôm sau, Lộc Mạn Mạn từ từ tỉnh lại.

Ban đầu cảnh vật trước mắt nàng có hơi mơ hồ, như phủ sương mỏng, nhưng rồi dần dần trở nên rõ nét hơn.

Lộc Mạn Mạn nhìn thấy trên đỉnh đầu mình có một thanh trường kiếm lạnh lẽo đang dựng thẳng, thân kiếm tản ra sát khí rét buốt thấu xương.

Nàng nhìn lướt qua thanh kiếm lạnh lẽo, sau đó ánh mắt dừng lại trên dung nhan tuấn mỹ đang áp sát trước mặt.