Lại còn xui xẻo bị nàng gặp phải.
Gặp phải thì thôi đi, nàng còn đọc xong cả rồi.
Đọc xong cũng kệ đi, thế mà nàng còn xuyên qua...
Lộc Mạn Mạn cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay và đôi chân ngắn ngủn của mình.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ và những gì đã đọc được từ cốt truyện. Lộc Du biết mình đã xuyên qua vào lúc nguyên chủ năm tuổi, khi nàng ấy mới vừa đến Xích Tiêu Tông được một tháng.
Lộc Mạn Mạn nhìn quanh, nàng đang trốn trong một bụi cây rậm rạp.
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng hơn chính là, bên chân nàng có một cây linh thảo kỳ lạ.
Rễ của cây linh thảo này có màu lam, nhưng lá cây lại màu đỏ, trên lá còn có rất nhiều lông tơ nhòn nhọn.
Lông tơ của nó dễ dàng đâm thủng qua da chân nàng, khiến nàng cảm thấy hơi đau rát.
Lộc Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào cây linh thảo, không hiểu sao cứ cảm thấy nó rất quen mắt.
Nàng im lặng ngẫm nghĩ một hồi, sau đó như nhớ ra gì đó mà lộ ra vẻ kinh hoàng.
Nếu nàng nhớ không lầm thì trong cuốn “Tiên Nữ Tuyệt Sắc” đã từng mô tả về cây linh thảo này không dưới một lần.
Cây này tên là Cỏ Âm Dương.
Cái tên nói lên tất cả, nó có nghĩa là âm dương giao hòa.
Cỏ Âm Dương có tác dụng tán tỉnh với tu sĩ.
Nhưng với một phàm nhân không có chút tu vi nào như Lộc Mạn Mạn, thì nàng sẽ không chịu nổi độc tính của linh thảo trong giới tu chân mà nổ tan xác.
Chỉ mới một lát mà cả người nàng đã bắt đầu nóng lên, trong người như có dòng điện chạy quanh.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ vừa mới xuyên qua mà nàng đã phải chết rồi sao?
Đầu óc của Lộc Mạn Mạn nhanh chóng hoạt động, sau đó đôi mắt nàng sáng lên.
Nàng nhớ trong sách có nói phía sau núi Xích Tiêu Tông có một cái hồ lạnh.
Đúng vậy, chính là chỗ đó!
Trong giây lát, cơ thể Lộc Mạn Mạn đã nóng ran, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Vì không có thuốc giải nên gân xanh trên trán nàng đã bắt đầu nổi lên, đôi mắt cũng dần nhuốm màu đỏ tươi.
Mau, phải mau chóng qua đó mới được...
Lộc Mạn Mạn nghiêng ngả lảo đảo liều mạng chạy thẳng vào trong rừng.
Nàng có hơi hoa mắt, tới mức cây cối bên cạnh đều đã xuất hiện bóng chồng cả rồi. Nhưng Lộc Mạn Mạn không dám dừng lại, bây giờ dừng lại chính là chết.
Bởi vì chạy vội nên độc tính trong người nàng lại càng lan tràn mạnh mẽ hơn.
Vì để giữ cho bản thân tỉnh táo, Lộc Mạn Mạn cắn vào đầu lưỡi mình, khiến trong miệng nàng lập tức tràn ngập mùi máu tươi.
Nàng cố gắng chịu đựng.
Lộc Mạn Mạn không rõ là mình đã chạy được bao xa, chỉ đến khi trước mắt đột ngột hiện ra một con đường rộng lớn, nàng mới nhìn thấy mặt hồ xanh ngọc xinh đẹp từ từ hiện rõ, nơi ấy đang tỏa ra khí lạnh thấu xương.