Nguyệt Lũng Tây vốn là một nhân vật như vậy.
Phía cha thuộc dòng dõi họ Nguyệt ở Hỗ Cô, là danh tướng lừng danh, người chém nữ đế, dẹp loạn trong triều, lập công lớn, được Thánh thượng đích thân ngự bút phong làm Tương Quốc Công. Phía mẹ là Quận chúa Dục Dương, tỷ tỷ ruột của Hoàng hậu đương triều. Trùng hợp thay, vị tể tướng Nguyệt Nhất Minh mà nàng từng gả cho cách đây trăm năm chính là cao tổ phụ của hắn.
Nguyệt Lũng Tây bản thân hắn là thế tử của phủ Tương Quốc Công, hiện đang giữ chức Lang trung Hình bộ kiêm Tham nghị Thông chính ty. Tuổi mới mười chín, nhưng đã được xem là kiêu hùng phong lưu hàng đầu trong thành Hỗ Cô.
Thị vệ thân cận của hắn là Châm Ẩn, mới mười sáu tuổi, là thị vệ nhất đẳng do hoàng thượng đích thân ban tặng, lúc này đang tập trung chỉ huy quan binh khám xét, không rảnh để ý đến nàng.
“Trà Khôi Thẩm Đình mất tích, sao lại đến hí lâu tìm?” Khanh Như Thị hờ hững quét mắt xung quanh, ánh nhìn lướt qua đài hát, rơi đúng vào người Hí Khôi Tiêu Ân.
Quan binh nối nhau tiến vào, người chung quanh ít nhiều đều hoảng hốt. Chỉ có Tiêu Ân là ung dung đối diện biến cố, thản nhiên chỉnh lại y phục mũ mão như thể chẳng có chuyện gì.
“Vừa nãy chẳng phải đã nói với người rồi sao, Thẩm công tử thường xuyên đến hí lâu Chiếu Cừ Lâu nghe hát. Nếu không thấy hắn ở trà lâu thì chắc chắn là đã nghỉ lại ở đây rồi.” Giao Giao nghiêng đầu, thì thầm, “Nhưng ta nghe nói, Thẩm công tử và Tiêu Ân xưa nay không hợp. Hắn đến đây phần nhiều là để làm nhục Tiêu Ân.”
Khanh Như Thị nghiêm túc gật đầu: “Ta hiểu ‘làm nhục’ là gì, nam nhân làm nhục nam nhân cũng dễ hiểu thôi. Dù sao đặc biệt đến hí lâu chỉ để làm nhục một người, rất có khả năng là chân ái.”
Giao Giao sững người, một lúc sau đỏ mặt lắc đầu: “Tiểu thư thời gian trước không ăn uống gì, đóng cửa không ra ngoài, chắc chưa nghe chuyện này. Một tháng trước, Thẩm công tử lấy thân phận ra áp chế Tiêu Ân, bắt hắn quỳ xuống. Tiêu Ân quỳ rồi, hắn liền dùng chân giẫm đầu Tiêu Ân xuống đất, giẫm đến trán chảy máu mới tha. May mà Tiêu Ân tính tình nhu thuận, không gây chuyện.”
Khanh Như Thị thờ ơ nhìn chằm chằm vào Tiêu Ân, không ngờ rằng hắn dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng ngẩng đầu nhìn lại. Ánh mắt giao nhau, nàng chậm rãi nói: “Những người nhìn qua có vẻ nhu thuận… thường là những kẻ tuyệt tình nhất. Vật cực tất phản, càng bị dồn nén đến tột cùng, khi bùng nổ lại càng đáng sợ.”
Năm xưa, một người ôn hòa đoan chính như Sùng Văn cũng là kiểu người như thế. Vì muốn bảo vệ cả đời tâm huyết văn chương, ông quyết tuyệt chọn cái chết. Ông đã nhẫn nhịn cả đời, đến khi chết cũng mắng hết sạch đám quyền quý hoàng thất, cuối cùng bị xử lăng trì.
Tiếc là, tác phẩm ông giao cho nàng trước lúc chết, nàng cũng không thể bảo vệ được. Tất cả đều do nàng khi ấy quá phóng túng, không biết nhẫn nhịn.
Còn vị Tiêu Ân trên sân khấu kia, lại hoàn toàn trái ngược với nàng. Ắt hẳn là kẻ biết giấu mình chờ thời. Biết đâu tương lai sẽ làm nên chuyện lớn.
Đúng lúc đó, quan binh bắt đầu kiểm tra thân phận những người có mặt. Nàng không xem trò nữa, lấy ngọc bài của Khanh phủ ra cho Châm Ẩn kiểm tra, lại chỉ vào Giao Giao phía sau, nói: “Đây là nha hoàn của ta. Chúng ta có thể rời đi trước chứ?”
Ánh mắt Châm Ẩn quét qua ngọc bài, rồi dừng lại trên khuôn mặt nàng.
Những cô nương cố ý dùng cách đặc biệt để thu hút sự chú ý của Tây gia, hắn đã gặp nhiều. Nhưng chưa từng thấy ai diễn sâu từ đầu tới cuối như vậy.
Cô ta nhất định cố ý đến nơi đông người lắm chuyện như hí lâu để bôi xấu Tây gia, gây chú ý. Sau đó mượn miệng hắn truyền tới Tây gia, đổi lấy một câu "thú vị khác lạ" từ miệng Tây gia.
Hừ, nữ nhân.
Châm Ẩn thu lại ánh nhìn, gật đầu cho qua.
Lúc này, Khanh Như Thị vẫn chưa hay biết bản thân vừa bị một thiếu niên mê thoại bản gán cho một kịch bản rõ mồn một. Trong lòng nàng chỉ nhớ đến Hội Đấu Văn.
Hội Đấu Văn bắt đầu vào giờ Tuất.
Theo quy định bất thành văn tại Thái Thương Uyển, không được mang theo thị vệ hay nô tỳ vào trong. Khanh Như Thị đeo mặt nạ quỷ, một mình bước vào lầu.
Trên hành lang treo đầy tranh vẽ, thỉnh thoảng có người dừng lại ngẩng đầu chiêm ngưỡng.
Nàng vừa nhìn đã thấy tranh chân dung của Sùng Văn, ánh mắt lặng lẽ quét qua hàng chữ nhỏ bằng chu sa dưới bức họa. Dòng chữ đỏ như máu ấy, lại nhẹ nhàng ghi chép một đời ông. Một bậc hiền giả từng đưa ra tư tưởng kinh người như “thiên hạ là của chung, nam nữ bình đẳng”, giờ cũng chỉ còn là nắm tro tàn.
Khanh Như Thị khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng.
“Đến hôm nay, người còn đứng trước chân dung Sùng Văn tiên sinh mà thở than cũng chẳng còn nhiều.”
Nàng hơi ngạc nhiên, quay đầu lại thấy là một tiểu tư sao mực trông rất bình thường.
Nàng theo bản năng đưa tay chạm lên mặt nạ, xác nhận vẫn ổn rồi mới khẽ gật đầu chào hắn, nhưng không nói lời nào.
Tiểu tư ấy nhìn về phía bức họa, nhẹ giọng nói: “Vài ngày nữa, chủ nhân Thái Thương Uyển sẽ treo tranh chân dung của Tần Khanh lên. Ngay cạnh Sùng Văn tiên sinh.”
Khanh Như Thị ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, đợi hắn nói tiếp.
Tiểu tư cứ ngỡ nàng không biết Tần Khanh là ai, bèn tận tình giải thích: “Tần Khanh là tri kỷ của Sùng Văn tiên sinh. Đó là chuyện từ trăm năm trước rồi. Bà ấy tính tình ngang ngược, tư tưởng lại trái ngược luân thường đạo lý, Hoàng đế khi ấy cố tình trừng trị, liền ép nàng làm thϊếp của Nguyệt Nhất Minh.”
“Bà ấy không cam lòng, thường xuyên tự ý ra khỏi phủ, ngày ngày lui tới Thái Thương Uyển, viết hàng vạn chữ, công khai hay ngầm chửi mắng Hoàng đế chẳng chừa câu nào. Mãi đến ngày Sùng Văn tiên sinh bị bắt giam vì tội ‘khinh thường hoàng uy’ do bài văn của ông, bà ấy mới bắt đầu thu mình. Cũng trong ngày đó, bà ấy bị đánh hai mươi trượng, bị lôi về Nguyệt phủ, lúc được đưa về ai nấy đều tưởng bà ấy sẽ không qua khỏi.”
“Ngươi cũng biết, sống chết của Sùng Văn là chuyện hệ trọng. Sau khi ông ấy bị tống giam, Hoàng đế vẫn luôn do dự chưa quyết. Mãi đến một tháng sau, Sùng Văn mới xin chỉ được chết, nhưng ông có hai yêu cầu: Thứ nhất, trong vòng một năm, tất cả sách vở và bài viết trong Nhã Lư không được hủy; thứ hai, trước khi chết, được gặp Tần Khanh một lần. Ngươi đoán xem ông gặp bà ấy để làm gì?”
Tiểu tư cố tình làm ra vẻ thần bí. Khanh Như Thị cũng phối hợp mà lắc đầu.