Thập Niên 90: Theo Chồng Vào Thành Phố

Chương 3

Ít nhất cũng là "vạn nguyên hộ" rồi, chắc sẽ không lấy cô ra làm trò đùa đâu nhỉ?

Cố Nhược liếʍ môi: "Anh muốn lấy cả câu đối xuân, giấy dán cửa và chữ phúc luôn à?"

"Đúng vậy, đều lấy hết."

Mạnh Thiêm nhìn cô, gật gật đầu.

"Nhà bác họ, chú hai đều nhờ tôi mua giúp một phần, nhà bọn họ có nhiều phòng lắm."

"Sao vậy? Không thể mua hết à? Ở đây có người đặt trước rồi hả?"

"Có thể mua! Không có ai đặt trước cả, đều có thể mua."

Cố Nhược vội vàng nói, có người muốn mua hết số câu đối xuân này của cô, cô mừng còn không kịp ấy chứ. Chẳng cần quan tâm anh mua về cho ai dùng, cứ đưa tiền cho cô là được rồi.

"Tôi gói cho anh nhé, nhanh thôi!"

Sợ đơn hàng lớn đến tay rồi mà lại bay mất, Cố Nhược nhanh nhẹn thu dọn những câu đối ở trên sạp.

"Có cần tôi giúp không?"

Mạnh Thiêm cúi người xuống giúp, nhưng tay anh vừa chạm vào tờ câu đối thì Cố Nhược đã nhanh tay lẹ mắt ngăn anh lại:

"Không cần, tôi làm cũng nhanh thôi. Anh vừa nói những cái này là của mấy nhà đúng không? Vậy tôi sẽ chia cả câu đối và chữ phúc ra nhé, đỡ cho anh sau khi mang về lại phải chia lại một lần."

Chút việc này, đâu cần khách hàng lớn phải nhúm tay vào làm gì. Lại còn là người cùng thôn nữa, cô cũng không thể được voi đòi tiên, anh có thể ưu ái cho việc làm ăn của cô là đã rất tốt rồi.

"Tổng cộng có mấy nhà vậy ạ? Cần chia làm mấy phần? Nếu không nhiều nhà lắm thì cửa lớn có thể dùng loại thϊếp vàng, trong nhà dán loại bình thường."

"Sáu nhà, chia hay không chia cũng đều được cả." Giọng cô nhẹ nhàng nhưng lại đầy nhiệt tình, như hạt châu rơi rụng trên mâm ngọc. Mạnh Thiên vuốt ve cổ tay cô vô tình chạm phải khi cố ngăn anh lại, từ từ đứng dậy mà trả lời cô.

"Vẫn nên chia ra đi, cũng không phiền lắm đâu. Tôi đã bày sẵn rồi, so với anh mang về tự làm thì tiện hơn nhiều. Vừa hay là cũng đủ chia cho sáu nhà."

Cố Nhược cười đáp lại, động tác trên tay cô cũng nhanh hơn. Không bao lâu sau, cô đã đóng gói xong một phần rồi để sang một bên, Mạnh Thiêm chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn cô.

Nam nay mùa đông rất lạnh, ba mươi tết mà vẫn chẳng thấy mặt trời đâu. Thời tiết vừa có sương mù lại vừa có tuyết phủ khắp nơi, trời chưa sáng mà Cố Nhược đã phải ra khỏi nhà nên cũng dễ bị cảm lạnh hơn.

Sợ lạnh, còn sợ mình bị bệnh sẽ ảnh hưởng đến việc bày sạp bán hàng, thế nên cô đã mặc rất nhiều quần áo.