Một bóng đen chắn trước mặt cô, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên, Cố Nhược trả lời anh theo quán tính. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương, thì hơi sững sờ một chút.
"Ừm, tôi lấy hết, phiền cô gói lại giúp tôi." Người đàn ông cao lớn dường như không chú ý gì đến sự sững sờ của Cố Nhược, anh rũ mắt nhìn lướt qua sạp câu đối được bày trên tấm nhựa rồi nói với cô.
"Lấy, lấy hết?" Cố Nhược lại sững người, cô có chút không phản ứng kịp.
Một bộ gồm câu đối xuân, giấy dán cửa và chữ phúc cộng lại cũng không rẻ, có thể mua được hai cân thịt heo rồi. Mấy năm trước, câu đối xuân, giấy dán cửa và chữ phúc của thôn Bàn Sơn đều do người có chữ viết đẹp nhất trong thôn là ông cụ Trương viết cả. Mọi người chỉ cần mang qua mấy quả trứng gà để cám ơn ông cụ là được.
Nhưng mấy năm nay, tuổi tác của ông cụ Trương cũng đã cao, mắt đã kém đi, bàn tay cầm bút cũng run rẩy, không thể giúp mọi người trong thôn viết câu đối được nữa.
Thế nên mọi người mới đến chợ để mua, phần lớn đều chỉ mua loại thường thôi. Có vài nhà còn tiết kiệm hơn, không cần giấy dán cửa và chữ phúc mà chỉ cần một bộ câu đối là đủ rồi.
Cô bày sạp bán hàng rong lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy lại mua một lần đến mấy chục cặp vừa câu đối, vừa giấy dán cửa, lại vừa có chữ phúc như vậy cả. Còn không hề chọn lựa mà trực tiếp mua hết cả sạp luôn.
Cô không khỏi lại nhìn người đàn ông này thêm lần nữa. Sống mũi cao, mặt mày tuấn tú, có một nốt ruồi nhỏ ở giữa mày, da dẻ thì đen hơn một chút – chứ không còn trắng hơn cô như hồi xưa nữa. Anh cũng bớt đi vẻ gầy gò vì không đủ ăn, vai rộng hơn, dáng người càng thêm vạm vỡ. Trên người anh mặc áo len màu đen, áo khoác da cùng quần jean xanh đậm - có chút giống ngôi sao nam trên ti-vi. Quả thực là giống như người trong thôn nói vậy, rất có phong cách tây.
Ngay khi đối mặt với anh là cô đã nhận ra anh rồi – là Mạnh Thiêm, người cùng một thôn với cô.
Dạo gần đây, cả thôn đều bàn tán xôn xao về người đàn ông này.
Người ta nói mấy năm nay anh kiếm được một khoản tiền lớn ở vùng duyên hải, ăn mặc cũng tây hơn hẳn, còn dùng cả điện thoại di động mà người trong thôn chỉ thấy trên ti-vi nữa chứ.
Mỗi khi mẹ cô - Lại Quế Chi, nhắc đến anh thì đều đưa mắt liếc nhìn cô rồi nói: “Người ta chỉ tốt nghiệp cấp hai thôi đấy, vậy mà giờ ít nhất cũng là “vạn nguyên hộ” (người có khoản tiền cả vạn đồng) rồi. Còn ai kia ấy à, học nhiều như vậy chứ có được cái tích sự gì đâu.”