Cô gái đó gật đầu.
“Cậu biết gần đây có ngôi chùa nào không?”
Cô gái chỉ về phía trước:
“Đi thẳng, đến cuối đường rẽ phải, đi thêm vài bậc thang nữa là đến.”
Ánh Tuyết mỉm cười vui vẻ: “Cảm ơn cậu nha!”
Nói xong cô kéo chiếc vali nặng trịch của mình đi theo chỉ dẫn của cô gái đó. Khi đến bậc thang, cô khựng lại đứng hình.
[Đây là vài bậc mà cậu nói hả.]
Trong lúc Ánh Tuyết vẫn còn đang đứng đờ ra đó thì cô gái lúc nãy không biết từ khi nào đã đi lên mấy chục bậc thang rồi.
“Này! Cậu giúp tôi bê vali lên với.”
Ánh Tuyết vừa thở phì phò vừa mệt nhọc bưng vali lên từng bậc thang. Gọi mãi nhưng người phía trước vẫn không trả lời, cô trở nên cáu bẩn mà bước đi nhanh hơn.
[Cậu dám bơ tôi? Đợi tôi bắt kịp cậu đi, cậu sẽ phải trả giá.]
“BỊCH… BỊCH… BỊCH…”
Chưa kịp khiến đối phương trả giá thì người trả giá đầu tiên đã là Ánh Tuyết. Chính sự hấp tấp này, đã vô tình làm trượt tay khiến cho chiếc vali rơi xuống về lại vị trí xuất phát.
Ánh Tuyết mệt mỏi, bất lực nhìn chiếc vali của mình. Tiếng động rơi xuống rõ lớn nhưng khi cô nhìn lên thì cô gái kia vẫn không thèm đoái hoài đến phía sau mà vẫn tiếp tục đi về trước.
Chưa bao giờ cô nghĩ rằng sự kiên nhẫn của bản thân lại thấp đến thế. Mặc cho vali vẫn còn đang ở dưới, cô sải chân dài một lần bước lên ba bốn bậc thang, lao vun vυ't về phía kẻ vô tâm phía trước.
“Này! Tôi đã làm gì cậu mà cậu khó chịu với tôi hả? Sao cậu bơ tôi?”
Ánh Tuyết giữ chặt hai bên bả vai cô gái, không cho cô bước tiếp. Không thèm lấy hơi hay nuốt nước bọt mà xổ một tràng câu hỏi vì sao về phía đối phương.
Thường thì nếu bị ai đó bất chợt tiếp cận thì người kia sẽ cảm thấy hoang mang nhưng trông vẻ mặt cô gái này lại vô cảm, không thể biết cô ấy đang nghĩ gì.
Cô gái vung một bên tay ra, thoát khỏi. Cô đưa ngón trỏ khẽ gõ vào tai mình vài cái.
“Tai tớ không nghe được.”
“Nhưng rõ ràng lúc nãy dưới kia cậu đã nói chuyện và trả lời tớ bình thường mà.” Ánh Tuyết hậm hực nói.
“Tớ nhìn khẩu hình miệng mà đoán nghĩa. Vậy nên nếu cậu nói dài thì nói chậm thôi.”
Nhìn cách nói chuyện vô cùng tự nhiên cùng với biểu cảm của cô ấy, cơn tức giận trong Ánh Tuyết cũng dịu đi.
“Vali của cậu đâu rồi?”
Ánh Tuyết quên mất rằng vali của mình vẫn còn đang ở dưới kia, nghe người kia hỏi cô chợt nhớ tới rồi đánh mạnh vào sau gáy mình.
“Tớ… lỡ… làm… rơi… rồi. Cậu… giúp… tớ… bưng… lên… nha!”
Ánh Tuyết vừa nói vừa quơ tay chân loạn xạ biểu đạt ý mình muốn nói.