Nhìn vợ mình vẫn còn mụ mị che chở đứa con gái trong lòng, mà ông thấy vô cùng chướng mắt. Không hiểu sao trước đây, mỗi khi nhìn thấy cảnh này ông lại vui và nghĩ đây chính là điều hạnh phúc mà các gia đình bình thường khác nên có. Nhưng giờ đây ông nhận ra rằng mình đã sai, nếu còn tiếp tục như hiện tại thì chính ông là người đã góp một tay xé nát tương lai của con mình.
“IM LẶNG! Lời tôi đã quyết. Nếu ai có ý làm phản thì đừng trách lão Hắc này vô tình.”
Ánh Tuyết nhanh tay chụp lấy tay mẹ, xoa xoa an ủi khi bà đang chuẩn bị lên tiếng.
“Con không ý kiến.” Lời cô nói ra vô cùng bình thản, không chút gì là lo lắng.
Không chần chừ thêm, cô cúi người xin phép bố mẹ rồi xoay người về phòng mình thu xếp hành lý.
[Nhàm chán.]
Từ nhỏ Ánh Tuyết đã nhận thức được rằng cô được sinh ra trong một gia đình không bình thường. Bố cô là một trong những người quyền lực đứng đầu thế giới ngầm. Mọi chuyện xấu trên đời không gì là qua mắt được những người đó, thậm chí nếu họ muốn thì chính trị của một nước có thể bị xáo trộn.
Tuy vậy, khi ở trước mặt con cái bố cô chỉ thừa nhận rằng mình chỉ là một tên mafia, một tên xã hội đen quèn đứng đầu một ban nhỏ. Nhưng máu mủ ruột thịt mà, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Với sự nhạy bén bẩm sinh Ánh Tuyết đã biết sự thật đằng sau và luôn biết cách lợi dụng điều đó làm thế mạnh cho bản thân.
Ban đầu cô cảm thấy việc sinh ra đã ở vạch đích thật thú vị nhưng dần dần cô cảm thấy điều này thật nhàm chán. Mọi thứ đến với cô thật dễ dàng, thậm chí ngay cả vẻ ngoài, trí tuệ hay thể lực gì thì cũng không cần mất thời gian hay sức lực để có.
Chính vì vậy, việc cô thường lui tới những quán bar khi còn nhỏ chỉ bởi vì tại đại đây có rất nhiều điều thú vị.
Ánh Tuyết không nghĩ rằng bố gửi mình đến ngôi chùa ở xa như vậy. Gia đình cô sống ở thành phố B nằm đầu bản đồ nhưng ngôi chùa lại ở tận thành phố N nằm gần cuối bản đồ. Khi đến nơi, chưa nhìn thấy chùa ở đâu cô đã bị đám người kia thả cùng với hành lý xuống.
“Cô chủ! Chúc người bảo trọng.”
Nói được hai câu, những tên cấp dưới kia đã vội đạp ga chạy đi mất, chỉ để lại một làn khói mù ở lại.
[Mấy người được lắm.]
Dù sao Ánh Tuyết cũng chỉ là học sinh cấp hai thôi nên trong tình huống này cô cũng không tránh khỏi hoang mang, khi chẳng nói chẳng rằng gì mà đã bị thả xuống ở nơi rừng rú không một bóng người như này.
Chợt có một cô gái trạc tuổi cô từ xa đi lại gần.
“Cậu gì ơi! Cho tớ hỏi chút.” Ánh Tuyết vừa vẫy tay vừa chạy đến.