Nhật Ký Nuôi Dưỡng Những Ngôi Sao Nhỏ

Chương 3: Sau này anh sẽ sống cùng các em

Bây giờ Chu Lai đã bốn tuổi, nhưng vẫn chưa biết nói.

Cũng chính vì điều này mà bố Chu Lai bị đánh giá là không đủ khả năng nuôi con. Thêm vào đó, vì Chu Lai không có người thân nào muốn nhận nuôi nên năm ngoái cậu bé đã được đưa đến đây.

Lướt nhanh thông tin của cả sáu đứa trẻ, Lâm Dịch nhận ra điểm chung giữa chúng là ít nhất một trong hai người bố hoặc mẹ còn sống nhưng vì nhiều lý do khác nhau mà không được phép hoặc không thể nuôi dưỡng. Những đứa trẻ như vậy không được coi là trẻ mồ côi, trong hồ sơ chúng được gọi là trẻ em không nơi nương tựa.

Thu dọn tài liệu xong, Lâm Dịch bắt đầu kiểm tra sổ sách của trại trẻ mồ côi. Tên đầu trọc đồng thời cũng là người quản lý cũ đã nói với anh rằng hằng tháng mỗi đứa trẻ sẽ nhận được một khoản trợ cấp một nghìn tệ, số tiền này sẽ được chuyển vào tài khoản của viện phúc lợi vào mùng năm hàng tháng.

Hôm nay là mùng một, tức là ba ngày nữa viện phúc lợi mới có tiền, bây giờ trong tài khoản chỉ còn vỏn vẹn năm trăm tệ.

Sau khi cất tiền, anh bước ra ngoài. Chu Lai đã đổi chỗ, cậu bé ngồi bệt xuống đất, trông bé xíu, không biết đang nghịch gì.

Lâm Dịch tiến về phía cậu bé, cố tình phát ra tiếng bước chân lớn hơn một chút. Nghe thấy tiếng động, cậu bé lập tức cảnh giác ngước nhìn anh, đôi mắt đen láy mở to. Có lẽ vì chưa quen biết nên cậu bé hơi nhe răng, miệng phát ra tiếng "ư ư".

Lâm Dịch dừng lại, ngồi xổm xuống nói: "Chu Lai, chào em, anh là người đến chăm sóc các em. Anh tên là Lâm Dịch."

Anh chìa tay ra, xòe lòng bàn tay để lộ một thanh sô-cô-la nhỏ: "Sau này anh sẽ sống cùng các em, đây là quà anh tặng em."

Đứa trẻ vẫn cảnh giác nhìn anh, tiếng "ư ư" nhỏ dần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh rồi nhìn xuống thứ nằm trong lòng bàn tay nhưng lại không nhúc nhích.

Lâm Dịch nhẹ nhàng xé lớp vỏ sô-cô-la để lộ ra một phần bên trong, lắc lắc, nói: "Nhìn này, đây là sô-cô-la, thơm và ngọt lắm đấy."

Vừa nói, anh vừa bẻ một mẩu sô-cô-la nhỏ cho vào miệng ra hiệu rằng nó có thể ăn được.

Vị ngọt ngào của sô-cô-la tan chảy trong miệng, Lâm Dịch không khỏi cảm khái. Sô-cô-la là thứ xa xỉ mà người bình thường khó mà có được ở mạt thế. Anh từng được nếm qua nhưng cũng chỉ vì những gia đình quyền quý cần dùng sô-cô-la để làm bánh ngọt và thân là đầu bếp, anh được thưởng cho vài miếng.

Còn ở đây, dù là người bình thường cũng có thể ăn sô-cô-la bất cứ lúc nào.

Một bàn tay đen nhẻm chìa ra chộp lấy thanh sô-cô-la rồi nhanh chóng nhét vào miệng, vừa nhai vừa phát ra tiếng "chóp chép”.

Có vẻ như sô-cô-la cũng là một món ngon đối với đứa trẻ này.

Thanh sô-cô-la vốn không lớn, lại còn bị Lâm Dịch bẻ mất một mẩu nên rất nhanh đã bị cậu bé nuốt trọn. Cậu bé liếʍ môi, nhìn Lâm Dịch với đôi mắt sáng long lanh đầy mong chờ.

Lâm Dịch hỏi: "Còn muốn ăn sô-cô-la nữa không?"

Đứa bé mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, gật đầu lia lịa. Lâm Dịch khẽ mỉm cười, xem ra cậu bé hiểu tiếng người. Anh chìa tay ra thêm một thanh sô-cô-la nữa.

Cậu bé vội nhoài người tới chộp lấy nhưng Lâm Dịch rụt tay lại, nhìn đôi mắt hau háu dán chặt vào thanh sô-cô-la của nhóc anh nói: "Tay em bẩn quá, sô-cô-la dính bụi hết rồi, ăn sô-cô-la bẩn dễ bị đau bụng lắm. Đi rửa tay với anh, rửa xong rồi ăn chịu không?"

Anh ngập ngừng đưa tay muốn nắm lấy tay cậu bé, cậu bé khẽ rụt lại rồi lại nhìn thanh sô-cô-la trong tay anh mới miễn cưỡng để anh nắm lấy.

Dắt Chu Lai đến nhà vệ sinh ở tầng một, Lâm Dịch bỏ thanh sô-cô-la vào túi. Ai ngờ cậu bé không chịu, giơ tay định lục lọi túi áo anh. Lâm Dịch đành lấy sô-cô-la ra để bên cạnh bồn rửa tay, đảm bảo nó vẫn nằm trong tầm mắt của cậu bé.