Trời tháng ba, đêm lạnh như nước.
Tiếng gió lùa qua khe cửa, rít lên từng đợt, như thể ai đó đang thì thầm ai oán nơi góc tối. Trong gian chính phòng đầy mùi đàn hương, một thân ảnh nhỏ bé đang co rúm sau bức bình phong lớn phủ rèm gấm, đôi mắt đỏ hoe mở trừng trừng trong bóng tối. Cơ thể cậu bé run lên từng chặp, nhưng không dám thốt ra một lời.
Một tiếng “Rầm” vang lên, bàn trà ngã đổ, tách chén vỡ tan. Tiếp theo là tiếng quát lớn của người đàn ông: “Ngươi dám uy hϊếp ta?”
Nữ nhân mặc xiêm y trắng muốt quỳ rạp dưới đất, giọng khàn khàn: “Thϊếp không uy hϊếp. Thϊếp chỉ cầu xin chàng buông tha cho đứa nhỏ, đừng để nó bị cuốn vào những chuyện dơ bẩn này nữa…”
Bàn tay người đàn ông siết lại, đôi mắt ánh lên tia tàn độc.
“Ngươi không có tư cách dạy ta phải làm gì.”
“Chàng từng nói… Sẽ chỉ có thϊếp, sẽ cho thϊếp một mái nhà yên bình. Vì sao… Vì sao cuối cùng lại phản bội lời hứa, một ả tiện nhân xuất thân thấp kém, lại được chàng sủng ái? Chàng muốn hủy ta, hủy cả hài tử của ta sao?” Giọng nữ nhân nghẹn lại, đau đớn không nói nên lời.
Người đàn ông không đáp, chỉ tiến lại gần. Trong khoảnh khắc, bàn tay hắn như mãnh xà siết lấy cổ nữ nhân đang gào khóc. Móng tay nàng cào lên tay hắn, máu bắt đầu rỉ ra, nhưng hắn không buông.
Cậu bé sau tấm bình phong muốn hét lên. Muốn lao ra. Nhưng đôi chân cứng đờ như bị đóng chặt vào mặt đất. Cổ họng cậu nghẹn lại.
Một tiếng “Khụ” nặng nề vang lên. Sau đó là tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nữ nhân ấy ngã xuống nền đá lạnh buốt, đôi mắt mở to không cam lòng. Mái tóc đen dài rối tung, còn thân thể nàng đã mềm nhũn, không còn hơi thở.
Người đàn ông đứng đó, thở dốc, trên tay vẫn còn vết máu. Hắn không hề nhìn xuống nữ nhân vừa tắt thở, chỉ quay người, bước về phía bức bình phong.
Cậu bé vẫn đứng yên, ánh mắt kinh hoàng. Khi người đàn ông cúi xuống, kéo cậu ra khỏi nơi ẩn nấp, đôi mắt ấy đã khô khốc, không còn rơi nổi một giọt lệ.
“Muốn sống!” Người đàn ông cúi sát, giọng trầm như băng tuyết: “Thì câm miệng.”
Cậu bé không gật đầu, cũng không lắc đầu. Chỉ cúi thấp mặt, môi mím chặt.
Sau khi người đàn ông bỏ đi, căn phòng chìm trong tĩnh mịch.
Cậu bé lê bước về phía mẫu thân, ngồi xuống bên cạnh. Ánh nến le lói hắt lên khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống. Cậu đưa tay chạm vào ngón tay bà, lạnh ngắt. Bất giác, cậu rụt tay lại, rồi lại đưa ra lần nữa, nắm chặt lấy. Ngồi như vậy đến suốt đêm, không một lời than khóc.
Đêm dần trôi.
Bên ngoài, gió đã ngừng. Trời phía đông dần hé ánh sáng nhợt nhạt đầu ngày.
Có kẻ hầu bước vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền hét lên, đánh thức cả phủ tướng quân. Người người chạy đến, tiếng ồn ào bắt đầu nổi lên như vỡ chợ.
Thế nhưng giữa dòng người hỗn loạn, cậu bé vẫn ngồi yên như tượng đá, ánh mắt vô thần. Bên cạnh là mẫu thân lạnh lẽo, miệng vẫn khẽ mở như muốn nói gì đó mà chưa kịp.
“Duệ thiếu gia… Cậu… Cậu không sao chứ? Mau dẫn cậu ấy đi!” Một bà vυ' cố gắng bế cậu lên, nhưng đứa trẻ gạt tay bà ra, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Không được đυ.ng vào mẫu thân ta.”
Lần đầu tiên nó cất tiếng sau một đêm dài, giọng khàn đặc, giống như rỉ máu.
Từ hôm đó, Thương Duệ không còn là một đứa trẻ bình thường nữa.
Trong mắt người khác, hắn dần trở nên trầm mặc, ít nói, thậm chí lạnh lẽo đến đáng sợ. Nhưng chỉ riêng hắn biết từ giây phút mẫu thân chết đi, thế giới này đã chẳng còn gì đáng để hắn tin tưởng nữa.
Mẫu thân hắn đã từng là một người hiền lành, đoan trang, cả đời không làm điều gì ác. Nhưng chỉ vì yêu sai người, tin sai người… Bà chết không nhắm mắt.
Còn hắn — Phải sống. Phải sống thật tốt. Thật mạnh.
Để rồi một ngày nào đó, hắn sẽ không bao giờ để người thân yêu bị chôn vùi trong im lặng.