Sau Khi Xuyên Thành Alpha Cặn Bã, Tôi Và Ảnh Hậu Ở Bên Nhau

Chương 1

Đây là một phòng ngủ trong căn suite của khách sạn.

Trên sàn nhà vương vãi đầy quần áo hỗn độn. Trên chiếc giường lớn rộng rãi, hai người phụ nữ đang nằm đan xen vào nhau.

Lúc này, một trong hai người trên giường khẽ mở mắt ra.

Vừa tỉnh dậy, đầu óc của Cố Nam vẫn còn lơ mơ, nhưng cô đã ngửi thấy một mùi bạc hà nhè nhẹ phảng phất trong không khí.

“Thơm quá...” Cố Nam lẩm bẩm.

Cô giơ tay lên, định tìm nơi phát ra mùi hương mê người đó. Nhưng ngay lập tức phát hiện tay mình đang bị đè chặt bởi một thứ gì đó mượt mà, trơn láng.

Không chỉ cánh tay, cả người cô cũng bị đè ép đến mức khó thở.

Ánh mắt Cố Nam từ từ liếc xuống dưới.

Trong làn sương mù lờ mờ, cô nhìn thấy một người phụ nữ vóc dáng mảnh mai, xinh đẹp đang nằm đè lên người mình.

Cố Nam lập tức bừng tỉnh, cả người cứng đờ, không dám cử động dù chỉ một chút.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Ý nghĩ ấy giống như một công tắc được bật lên ngay lập tức, trong đầu cô hiện lên một đoạn ký ức lạ lẫm... một đoạn mà cô hoàn toàn chưa từng trải qua.

Trong đoạn ký ức ấy, cô tham gia một buổi tiệc rượu, nhưng lại không giao tiếp với ai, chỉ lặng lẽ cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt buồn chán dán chặt vào cửa ra vào như đang chờ đợi ai đó.

Sau đó, một người phụ nữ quyến rũ xuất hiện trong tầm mắt cô.

Hình ảnh đến đây bỗng trở nên mơ hồ.

Cô dường như đã cầm lấy một ly rượu khác, nhỏ vài giọt thứ gì đó vào trong đó — mà cũng có thể chỉ đơn giản là đổi ly rượu rồi bước đến mời người phụ nữ ấy.

Cô thấy mình mỉm cười nói: “Tiền bối Thẩm, em mời chị một ly.”

“Cảm ơn, Cố tiểu thư.”

Ly rượu có vẻ đã bị động tay động chân ấy, cứ thế được người phụ nữ xinh đẹp cầm lấy, ngửa đầu uống cạn.

Những cảnh sau đó trở nên rời rạc, lộn xộn.

Có cảnh cô làm ra vẻ quan tâm, đỡ lấy người phụ nữ đang bắt đầu choáng váng, nóng rực, dìu lên tầng cao nhất đến một căn suite. Có cảnh cô giật mạnh váy áo của người phụ nữ kia, người ấy sắc mặt đau đớn. Còn có cảnh cô thì thầm bên tai người phụ nữ ấy, lặp đi lặp lại câu: “Thẩm Chi Bắc, chị là của em.”

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc người phụ nữ ấy giơ đèn bàn lên đập mạnh vào cô, nghiến răng nghiến lợi gọi ra một cái tên: “Cố Nam!”

Cố Nam sững người.

Người trong đoạn ký ức đó rõ ràng có gương mặt của cô, thậm chí cái tên cũng giống, nhưng lại làm ra những chuyện mà cô không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ có thể làm.

Bộ não cô bắt đầu vận hành hết công suất.

Thẩm Chi Bắc, Cố Nam, cùng những cảnh tượng quen thuộc chết tiệt đó... rốt cuộc là chuyện gì?

Cô ngẫm lại và rồi chợt hiểu ra.

Cô đã xuyên sách rồi. Xuyên vào quyển tiểu thuyết ABO mà mình vừa mới đọc gần đây. Nhân vật chính là một Alpha cặn bã trùng tên với cô — Cố Nam.

Nghĩ tới kết cục trong nguyên tác, cả người Cố Nam lạnh toát.

Alpha cặn bã đó, cuối cùng bị phế bỏ tuyến thể, rồi bị đâm liền mười tám nhát dao, chết không toàn thây.

Mẹ ơi!

Nghĩ tới mùi hương bạc hà vừa rồi...

Đó chẳng phải là tin tức tố của Thẩm Chi Bắc sao?

Cố Nam hít sâu một hơi, cả người đều như đang nhói lên từng cơn.

Không được hoảng. Không được hoảng!

Cô ra sức trấn an bản thân trong lòng.

Cố Nam từ từ thử rút tay mình ra, rồi cẩn thận vén những sợi tóc rối của Thẩm Chi Bắc ra sau tai cô ấy.

Khi nhìn thấy sau gáy trắng ngần, sạch sẽ không một dấu vết của người kia, Cố Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Không có dấu răng. Chứng tỏ cốt truyện đã lệch rồi. Mà một khi đã lệch, thì cô sẽ không bị đâm mười tám nhát nữa.

Xem ra, công của cái đèn bàn Thẩm Chi Bắc quật xuống cũng không phải uổng.

Cố Nam đưa tay sờ thử lên chỗ vừa bị đập.

“Á...” Chạm trúng vết thương, cô đau đến mức rụt tay lại ngay.

Cô vốn là một công dân lương thiện, tuân thủ pháp luật, tại sao lại bị xuyên vào nơi này chịu khổ như vậy?

Hay là... giờ cô trốn đi luôn? Dù sao thì cô cũng chưa làm gì cả.

Ý nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu, khiến cô bất giác bắt đầu nhẹ nhàng đỡ lấy Thẩm Chi Bắc, chậm rãi ngồi dậy rồi đặt người kia nằm qua một bên.

Không biết có phải động tác của cô còn chưa đủ nhẹ không, mà Thẩm Chi Bắc bỗng khẽ rên một tiếng, từ từ mở mắt.

Ngay khoảnh khắc trông thấy Cố Nam, đôi mắt ban nãy còn mơ màng lập tức bừng tỉnh.

Ánh mắt cô ấy lập tức lướt qua tư thế kỳ quặc giữa hai người, rồi trong đầu hiện lên một cảnh tượng đầy cảnh giác — nghĩ rằng Cố Nam còn định làm gì mình nữa.

Thẩm Chi Bắc không màng đến cơ thể đang suy yếu, lập tức đẩy mạnh Cố Nam ra, kéo chăn mỏng bên cạnh quấn quanh người, như thế mới cảm thấy bản thân có chút an toàn.

Cô ấy chỉ làm vài động tác thôi mà đã dùng hết toàn bộ sức lực, ngã sang một bên, nghiến răng trừng mắt nhìn Cố Nam, ánh mắt như muốn lóc thịt người đối diện.