Mạnh Tinh Từ: “…”
Trong gương, cô thoáng liếc qua khuôn mặt Đàm Mộc Khê. Xinh đẹp đến chói mắt, như một đóa hoa rực rỡ đang nở rộ.
Những năm gần đây, cô nghe không ít tin đồn về Đàm Mộc Khê, nhưng phần lớn đều liên quan đến chuyện tình cảm với Lục Thư Quân.
Mạnh Tinh Từ tự biết mình không nên hỏi đến, cũng không muốn hỏi.
Cô cúi đầu, thản nhiên nói: "Tối nay có rảnh không?"
Đàm Mộc Khê nheo nheo mắt phượng, nửa cười nửa không: "Mạnh tổng đang nói chuyện với tôi sao?"
Mạnh Tinh Từ hỏi ngược lại: "Ở đây còn ai khác nữa?"
"Thì tôi đâu có biết," Đàm Mộc Khê giọng lành lạnh, xen chút mỉa mai: "Nhỡ đâu Mạnh tổng lại nói nhầm thì sao."
Mạnh Tinh Từ còn chưa kịp đáp, Đàm Mộc Khê đã nhàn nhạt nói thêm: "Không sao đâu, cô có thể thu hồi tin nhắn."
Mạnh Tinh Từ mím môi, hỏi thẳng: "Tôi hỏi cô, tối nay có rảnh không?"
"Muốn mời tôi ăn tối sao?" Đàm Mộc Khê nghiêng đầu, ánh mắt thăm dò.
"Ừ." Mạnh Tinh Từ đáp ngắn gọn.
"Chuyện gì vậy?" Đàm Mộc Khê hỏi.
Mạnh Tinh Từ kiên nhẫn chịu đựng: "Không có việc gì thì không thể ăn tối cùng nhau sao?"
"Được thôi." Đàm Mộc Khê cười khẽ: "Chỉ là ngày mai cả đoàn phim đều sẽ biết Mạnh tổng hẹn tôi đi ăn tối, cô chấp nhận được à?"
Mạnh Tinh Từ im lặng hai giây, rồi thản nhiên nói: "Được."
Hy sinh cũng đủ lớn đấy.
Đàm Mộc Khê hơi tò mò, không biết rốt cuộc bữa tối này vì lý do gì.
Cô gật đầu: "Vậy thì tôi cũng được."
Mạnh Tinh Từ nhìn cô một cái, còn định nói thêm gì đó thì đã có các nghệ sĩ khác vào phòng.
Cô cúi đầu, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Ra tới bên ngoài, đứng yên một lát, nghe phía sau có tiếng bước chân, mới khẽ nói với Diệp Doanh: "Đi thôi."
Lần này Mạnh Tinh Từ chỉ tham gia với vai trò khách mời, các cảnh quay tập trung chủ yếu ở phần cuối bộ phim.
Bộ phim này được chuyển thể từ một câu chuyện có thật một bộ phim trinh thám tội phạm.
Đàm Mộc Khê vào vai một nữ cảnh sát điều tra hung thủ. Còn Mạnh Tinh Từ vào vai một nữ phóng viên.
Ở phần đầu phim, Mạnh Tinh Từ chỉ xuất hiện vài phân đoạn nhỏ, ghi lại được vài chứng cứ mơ hồ. Nhưng từ giữa phim trở đi, vai trò của cô dần quan trọng hơn, liên tục phối hợp với Đàm Mộc Khê truyền đạt thông tin.
Cuối cùng, vì muốn xác nhận thân phận hung thủ, cô mạo hiểm, dẫn đến họa sát thân.
Trong phim, cô và Đàm Mộc Khê chiến đấu sóng đôi.
Cho đến khi nhân vật nữ phóng viên bị sát hại, Đàm Mộc Khê mới thực sự bùng nổ cảm xúc, khi bắt được hung thủ thì suýt chút nữa đã ra tay gϊếŧ chết đối phương.
Cảnh quay hôm nay chính là đoạn Mạnh Tinh Từ bị tra tấn đến chết.
Ban đầu, cảnh này không yêu cầu Đàm Mộc Khê phải có mặt. Nhưng đạo diễn hy vọng cô đến trường quay để cảm nhận không khí nặng nề, dễ dàng nhập vai hơn.
Đàm Mộc Khê ngồi trước màn hình, chăm chú theo dõi.
Máy quay đang đẩy dần cận cảnh, đạo diễn liên tục chỉ đạo.
Trong khung hình, Mạnh Tinh Từ bị trói chặt trên ghế, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng.
Hung thủ đứng bên cạnh, cầm dao, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cầu xin tôi đi, tôi sẽ tha cho cô."
Mạnh Tinh Từ bật cười lạnh: "Anh đã lừa được bao nhiêu người rồi?"
Hung thủ thấy cô không chịu khuất phục, tức giận bùng nổ.
Hắn đột ngột xông lên!
Màn hình của camera số hai bị che khuất, Đàm Mộc Khê lập tức chuyển mắt nhìn sang màn hình camera khác.
Chỉ thấy hung thủ túm lấy cằm Mạnh Tinh Từ, bắt cô ngẩng đầu.
Trán và khóe mắt cô đã lấm tấm vết máu đỏ tươi.
Tên hung thủ không chút thương xót, giơ tay lên, tát mạnh vào mặt cô một cái!
Một tiếng "chát" vang lên sắc lạnh.
Cả phim trường lập tức chìm vào im lặng.
Ngay cả đám diễn viên quần chúng cũng nín thở, cách xa xa chỉ dám lặng lẽ nhìn.
Mạnh Tinh Từ đóng phim rất ít khi dùng góc quay lấp liếʍ hay thế thân, vì vậy cái tát vừa rồi giáng thẳng, bỏng rát lên gương mặt cô.
Đàm Mộc Khê đặt hai tay trên tay vịn ghế, Đơn Oanh Phong ngồi xổm bên cạnh cô, căng thẳng dán chặt mắt nhìn lên phía trước.
Trường quay yên lặng như tờ, đến cả tiếng động nhỏ nhất cũng bị phóng đại đến cực độ.
Mạnh Tinh Từ hoàn toàn chìm đắm trong cảnh quay. Gương mặt kiêu ngạo ấy ánh lên một vẻ cô độc, mạnh mẽ đến đau lòng.
Tên hung thủ dường như càng thêm giận dữ, lao vào đấm đá cô.
Lần này ra tay nhẹ hơn nhiều, nhưng Mạnh Tinh Từ vẫn phối hợp vô cùng ăn ý.
Khi bị đá vào bụng, cô theo đà lăn khỏi ghế, sắc mặt tái nhợt, gân cổ nổi rõ, đường nét xương quai xanh căng lên sắc nét.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy đau đớn thắt tim.
Bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta gần như không thể hô hấp.
Móng tay Đàm Mộc Khê bấm sâu vào lớp vải bọc ghế.
Đạo diễn hạ thấp giọng, hưng phấn: "Chính là cảm giác này."
Cô quay đầu.
Phó đạo diễn vội vàng hùa theo nịnh nọt:
"Vẫn là Mạnh lão sư, sức truyền cảm đúng là kinh người. Đạo diễn chọn cô ấy đóng vai này, quả thật quá đúng đắn. Đến khi tuyên truyền, chỉ cần tung cảnh này ra thôi, chắc chắn sẽ tạo thành chủ đề nóng."
Đạo diễn nhướng mày, rất hưởng thụ những lời tâng bốc đó.
Đàm Mộc Khê dựa lưng vào ghế, im lặng không nói gì.
Một cảnh quay kết thúc, Mạnh Tinh Từ rời máy, đi bổ sung lớp trang điểm.
Sắp tới, họ sẽ quay cảnh đối diễn giữa cô và Đàm Mộc Khê.
Cảnh này vốn dĩ hôm qua đã phải quay, nhưng vì một người đến muộn, một người ra về sớm, nên đành dời sang hôm nay.
Cảnh diễn giữa cô và Mạnh Tinh Từ không quá khó.
Trong xe, hai người trao đổi thông tin.
Ánh sáng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua màn sương mỏng, luồn qua cửa kính xe, chiếu vào khoang xe mờ ảo.
Mạnh Tinh Từ đã ngồi sẵn trong xe từ lâu. Đàm Mộc Khê mặc cảnh phục, đứng ngoài xe, cúi đầu nhìn vào trong.
Khi quay [Chiết Liễu] trước kia, vì chung công ty, họ thường xuyên cùng về hoặc cùng đến phim trường.