Tất Cả Đều Là Đồ Thần Kinh

Chương 12

"Sao lại không thích chứ?" Đàm Mộc Khê thản nhiên cười: "Không thích thì làm sao có thể ngủ chung một giường?"

Đơn Oanh Phong chớp mắt, rồi trợn tròn hai mắt kinh ngạc!

Nghe được cái tin kinh thiên động địa ấy, Đơn Oanh Phong suýt nghẹn lời, ấp a ấp úng nửa ngày chẳng thốt nổi câu nào.

Đàm Mộc Khê bật cười khẽ: "Run cái gì chứ, đùa cô thôi."

Đơn Oanh Phong: "…"

Cô ta đã tin thật rồi!!

Nhìn thấy phản ứng ngốc nghếch của cô ta, Đàm Mộc Khê cảm thấy cực kỳ thú vị y hệt như phản ứng của Kỳ Ngộ khi biết chuyện này.

Thật ra cô và Mạnh Tinh Từ đúng là từng ngủ cùng.

Nhưng chỉ là đơn thuần ngủ trên cùng một chiếc giường.

Không có chuyện gì khác xảy ra.

Đêm đó, hình như hai người còn trò chuyện rất vui vẻ.

Cô không nhớ rõ làm sao ngủ thϊếp đi, chỉ nhớ lúc tỉnh dậy đã nghe thấy có người trong đoàn phim cười đùa rằng "Đế hậu ngủ chung", trêu rằng họ "đóng phim ra luôn cảm tình".

Kết quả, tin này đến tai Mạnh Tinh Từ.

Cô ấy nổi trận lôi đình, nghiêm khắc quát mắng một trận, khiến cả đoàn phim về sau không ai dám nhắc lại chuyện đó nữa.

Dĩ nhiên, truyền thông bên ngoài cũng hoàn toàn không biết.

Sau đó, Thời Đồng còn vỗ ngực cảm khái:

"Lần đầu tiên thấy Mạnh lão sư nổi giận."

Cô thì không tận mắt chứng kiến.

Giờ nghĩ lại, hóa ra từ lúc đó, dấu hiệu Mạnh Tinh Từ kỳ thị đồng tính đã lộ ra rồi chỉ là cô lúc ấy vô tư, không nhận ra.

Đàm Mộc Khê tiếp tục cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ, như rơi vào trạng thái "ngủ đông". Đến khi xe đến phim trường, đã gần nửa tiếng sau.

Trung tâm quay phim sáng trưng đèn điện, các diễn viên quần chúng ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài ven đường.

Vừa xuống xe, Đàm Mộc Khê nghe Đơn Oanh Phong nhắc: "Đạo diễn Hà nói năm rưỡi bắt đầu, chúng ta đi hóa trang trước nhé."

Nói là hóa trang, nhưng với nền da đẹp sẵn như Đàm Mộc Khê, việc trang điểm cũng chẳng mất bao lâu.

Gần đây cô thiếu ngủ, sau khi hóa trang xong liền tranh thủ chợp mắt.

Lúc Mạnh Tinh Từ đến trường quay, từ xa đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người đó đang ngủ trên chiếc ghế xếp.

Mái tóc dài thả tung phía sau, vài lọn tóc mềm mại rủ xuống, đuôi tóc gần như chạm đất. Gió nhẹ thổi qua, tóc tung bay lòa xòa.

Cô quấn trong một chiếc chăn nhỏ, bên cạnh đặt một chiếc quạt điều hòa, nghiêng người nằm nghỉ, lưng quay về phía Mạnh Tinh Từ.

Chất lượng giấc ngủ của Đàm Mộc Khê vốn không tốt, chỉ cần có chút động tĩnh cũng dễ tỉnh.

Có lần họ cùng nghỉ ngơi, trong lúc đang ngủ, Mạnh Tinh Từ bị người ta bất ngờ kéo tay làm tỉnh giấc.

Mở mắt ra, thấy Đàm Mộc Khê đang nắm chặt lấy tay mình. Ngay khoảnh khắc cô vừa trở mình, Đàm Mộc Khê cũng choàng tỉnh, sau đó áy náy nhìn cô, khẽ nói: "Xin lỗi, ác mộng thôi."

Mạnh Tinh Từ quấn chăn lại, hỏi Đàm Mộc Khê: "Mơ thấy gì vậy?"

Đàm Mộc Khê khựng lại hai giây, rồi đáp: "Không có gì."

Mạnh Tinh Từ thu hồi ánh nhìn, vừa lúc nghe thấy Diệp Doanh hỏi:

"Đó là Đàm lão sư, có cần qua chào hỏi không?"

"Không cần." Mạnh Tinh Từ vừa đáp vừa đi vòng đường khác.

Diệp Doanh theo bản năng liếc về phía Đàm Mộc Khê.

Bấy lâu nay, mọi người vẫn đồn rằng Tổng giám đốc Mạnh không ưa Đàm Mộc Khê. Cô vốn chưa bao giờ thực sự cảm nhận rõ điều đó. Nhưng giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu.

Thà đi đường vòng cũng không muốn đối mặt chào hỏi.

Đàm Mộc Khê bị tiếng giày cao gót làm tỉnh giấc.

Trong cơn mơ màng, cô không phân biệt nổi đó là mơ hay thực, nên theo phản xạ mở mắt.

Không xa chỗ cô, các diễn viên quần chúng đang ngồi trò chuyện.

Chỗ cô thì lại khá yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt điều hòa vang nhẹ.

Đơn Oanh Phong ngồi bên cạnh, như muốn chắn tất cả ánh mắt cho cô.

Đàm Mộc Khê cụp mắt hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Đơn Oanh Phong khẽ đáp: "Năm giờ mười phút."

Cô ta lại hỏi: "Cô muốn ngủ thêm chút nữa không?"

Đàm Mộc Khê lắc đầu: "Không ngủ được. Tôi đi vệ sinh."

Đơn Oanh Phong lập tức theo sát.

Đi được vài bước đến trước cửa nhà vệ sinh thì thấy Diệp Doanh đứng đó. Cô ta cũng vừa trông thấy Đàm Mộc Khê, lập tức đứng thẳng, hơi căng thẳng: "Chào Đàm lão sư, buổi sáng tốt lành."

Đàm Mộc Khê thản nhiên đáp: "Chào buổi sáng."

Rồi đẩy cửa bước vào.

Diệp Doanh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó lại tự cảm thấy kỳ quái Đàm Mộc Khê đâu phải sếp của cô, cô hồi hộp cái gì chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, lại nhớ ra sếp nhà mình cũng đang ở bên trong, thế là tim lại đập loạn.

Cô liếc nhìn vào trong, không thấy động tĩnh gì, chỉ nghe tiếng xả nước vọng ra.

Chưa bao lâu, Mạnh Tinh Từ từ trong buồng vệ sinh bước ra.

Ngay khi ngẩng đầu, liền thấy Đàm Mộc Khê đang đứng trước gương chỉnh lại mái tóc.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương.

Đàm Mộc Khê dửng dưng quay đi.

Mạnh Tinh Từ cất tiếng: "Chào buổi sáng."

Đàm Mộc Khê mỉm cười: "Tổng giám đốc Mạnh, chào buổi sáng."

Giọng điệu này hoàn toàn khác biệt so với trước kia, cách xa vạn dặm.

Thời gian Đàm Mộc Khê bước chân vào giới giải trí cũng chưa lâu. Trước kia từng lăn lộn hai năm trời chỉ được đóng vai quần chúng.

Sau này, khi cô ký vào cùng công ty với mình, lúc đó là Bạch di giới thiệu, còn nói: "Chị lại tìm được một mầm non cực kỳ tiềm năng."

Quả thực diện mạo xinh đẹp, tính cách tốt, khiêm tốn lễ phép.

Mỗi lần có chuyện gì, đều ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Mạnh lão sư."

Giọng nói mềm mại, hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt xa cách hiện tại.

Mạnh Tinh Từ hỏi: "Tối qua gửi nhầm tin nhắn đúng không?"

Bàn tay đang chỉnh sửa mái tóc của Đàm Mộc Khê khựng lại.

Cô quay đầu nhìn về phía Mạnh Tinh Từ, bình thản hỏi: "Tối qua tôi có gửi tin nhắn cho cô à?"

Mạnh Tinh Từ: “…”

Cô còn chưa kịp trả lời, Đàm Mộc Khê đã thản nhiên nói: "Có cần xem điện thoại không?"

Đàm Mộc Khê vững vàng đáp: "Không cần, nếu có thì cũng là gửi nhầm thôi."