Đàm Mộc Khê lại còn cố tình nghiêng người, tiến sát hơn một chút, tỉ mỉ ngắm kỹ từng đường nét trên khuôn mặt cô ta.
Khoảng cách gần đến mức không thể tránh né, Đơn Oanh Phong chỉ còn biết nuốt khan, tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Đàm Mộc Khê chậm rãi hỏi: "Cô biết điều quan trọng nhất khi làm trợ lý cho tôi là gì không?"
Đơn Oanh Phong nghe vậy lập tức tỉnh táo, nhớ tới lời Thời Đồng dặn lúc nãy, như trả bài một hơi liệt kê đủ mọi quy tắc, nghiêm túc không sai một chữ.
Đàm Mộc Khê khẽ cười, mắt phượng cong cong, rồi giơ tay ngoắc cô lại gần.
Đơn Oanh Phong theo phản xạ nhìn sang Thời Đồng.
Thời Đồng cố nín cười, hơi ngẩng cằm ra hiệu "Cứ tiến lên đi".
Đơn Oanh Phong cúi người sát lại gần hơn.
Khoảng cách này khiến cô ta thậm chí không dám nhìn thẳng Đàm Mộc Khê, hương thơm trên người cô bao phủ xung quanh, tầm mắt cũng tràn ngập vẻ đẹp khuynh thành ấy, khiến đầu óc cô ta ù ù cả lên.
Giọng Đàm Mộc Khê vang lên, xen lẫn tiếng cười mềm mại: "Điều quan trọng nhất là đừng có thích tôi."
Đơn Oanh Phong trố mắt, hoàn toàn ngây người.
Cô ta vội vàng ngước mắt nhìn Đàm Mộc Khê.
Trong mắt phượng, ý cười đong đầy, tinh nghịch và quyến rũ.
Thời Đồng đứng bên cạnh bật cười: "Thôi nào, cô còn đùa em ấy nữa là cô bé khóc mất bây giờ."
Mà Đơn Oanh Phong đúng thật, suýt chút nữa bật khóc. Vì quá căng thẳng.
Lúc mới nghe Đàm Mộc Khê nói câu đó, Đơn Oanh Phong còn tưởng là đùa. Giờ thì cô ta thấy, quả đúng là chân lý.
Đi theo Đàm Mộc Khê chưa đầy một tháng, Đơn Oanh Phong vẫn không chịu nổi sức công kích của gương mặt ấy. Đẹp đẹp đến mức mang theo sự xâm lược mãnh liệt.
Đàm Mộc Khê ngáp một cái, khóe mắt hơi đỏ. Đơn Oanh Phong vội vàng đưa giấy ăn cho cô.
Đàm Mộc Khê lau khóe mắt, rồi dặn dò:
"Giúp tôi đăng ký chỗ ở với đoàn phim."
Đơn Oanh Phong sững người một chút, rồi phản ứng lại: "Là cho cảnh quay đêm mốt đúng không?"
Đàm Mộc Khê gật đầu: "Ừ, ở lại ba ngày."
Đơn Oanh Phong nhanh chóng đáp: "Vâng, tôi biết rồi."
Thật ra, Đàm Mộc Khê rất ít khi ở lại đoàn phim. Lần này, địa điểm quay phim cũng gần nhà nên cô đều về nhà nghỉ ngơi. Nghe nói trước kia, hễ phim quay ở đâu, Lục Thư Quân sẽ mua hẳn một căn hộ gần đó.
Đơn Oanh Phong không theo Đàm Mộc Khê từ đầu nên tất cả những chuyện này đều chỉ nghe đồn lại.
Cũng từng nghe nói, Lục Thư Quân thật ra không thích Đàm Mộc Khê, chỉ xem cô như thế thân.
Nhưng mà thế thân gì mà phải đầu tư lớn vậy?
Nếu thật sự không thích, làm sao có thể làm được đến mức ấy?
Đơn Oanh Phong không hiểu nổi.
Cô ta lén liếc nhìn Đàm Mộc Khê.
Chỉ thấy cô đang ôm gối, nhắm mắt lại, thân thể theo nhịp xe khẽ đong đưa, mấy lọn tóc nhẹ nhàng đong đưa theo.
Đơn Oanh Phong rón rén lấy chiếc chăn mỏng phủ lên người cô.
Đàm Mộc Khê hơi rụt người xuống, nửa thân trên chui vào trong chăn, đầu hơi nghiêng sang bên, chăn che khuất nửa cằm, mái tóc lòa xòa trước má, trông vừa nhỏ nhắn lại vừa dễ thương.
Đơn Oanh Phong lén lút liếc thêm lần nữa.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ dưới lớp chăn: "Nhìn gì vậy, thích tôi rồi hả?"
Bị bắt quả tang, Đơn Oanh Phong vội vàng chu môi, giả vờ nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt không biết giấu vào đâu, lúng túng đảo loạn cả lên.
Người bên cạnh bật cười khẽ, tiếng cười mềm mại như mang theo móc câu.
Quá lợi hại.
Không trách được fan của Đàm Mộc Khê điên cuồng vì cô.
Đơn Oanh Phong từ nhỏ tới giờ chưa từng đu idol, hoàn toàn không hiểu cảm giác đó là thế nào. Nhưng lúc này, cô ta đã tự mình thể nghiệm.
Cô ta im lặng không đáp.
Nghe Đàm Mộc Khê hỏi: "Liên hệ với đoàn phim rồi chứ?"
Đơn Oanh Phong hoàn hồn, trả lời: "Vâng, vừa liên lạc xong."
Đàm Mộc Khê hỏi: "Còn phòng trống không?"
Đơn Oanh Phong đáp: "Bên đó đang thống kê danh sách, chắc chắn là có."
Đàm Mộc Khê khẽ ừ một tiếng, âm thanh mềm nhẹ.
Đơn Oanh Phong cúi đầu nhìn mái tóc cô. Mái tóc ấy thực sự được chăm sóc rất tốt thường xuyên nhuộm uốn mà vẫn mềm mượt thế này, chắc chắn phải dưỡng tóc liên tục.
Cô ta đang âm thầm cảm thán thì điện thoại rung lên.
Sợ làm phiền Đàm Mộc Khê, cô ta hạ thấp độ sáng màn hình, mới cẩn thận mở tin nhắn.
Tin nhắn từ đoàn phim.
Báo rằng chỗ ở không có vấn đề, phòng cũng không vấn đề chỉ có điều, người ở phòng bên cạnh là Mạnh Tinh Từ.
Hai người đăng ký liền nhau nên được xếp phòng cạnh nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng xét tới một số tin đồn trong đoàn, người phụ trách đăng ký vẫn hỏi ý kiến trước, nếu Đàm Mộc Khê không muốn, họ sẽ sắp xếp lại.
Đơn Oanh Phong chăm chú nhìn tin nhắn.
Phải nói thật, Mạnh Tinh Từ không tỏ ra quá ghét bỏ Đàm Mộc Khê, nhưng cũng chẳng thân thiết là bao.
Mạnh Tinh Từ nổi tiếng từ sớm, xuất thân là diễn viên nhí.
Lúc năm tuổi, cô ấy theo cha mẹ đi thăm bạn trong đoàn phim, tình cờ lọt vào mắt xanh của đạo diễn, được mời đóng vai công chúa trong một bộ phim.
Tới giờ, vẫn còn có fan thỉnh thoảng đào lại cảnh cô bé công chúa ngày ấy, khen "linh động đáng yêu".
Sau vai diễn đó, Mạnh Tinh Từ gần như biến mất suốt nhiều năm, được mệnh danh là "đoá phù dung sớm nở tối tàn" của giới điện ảnh.
Mạnh Tinh Từ lần thứ hai nổi tiếng là nhờ vai diễn phản diện.
Bởi vì vẻ ngoài quá đỗi anh khí, cô ấy được đạo diễn chọn vào vai thời trẻ của một vị tướng quân. Mạnh Tinh Từ thể hiện vai diễn đó vô cùng xuất sắc, đến mức tập phim nào có cô ấy xuất hiện, tỷ suất người xem lại tăng vọt.
Nhờ vậy, cô ấy một lần nữa trở lại trong tầm ngắm của công chúng.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô ấy lại vì việc học mà từ chối toàn bộ lời mời đóng phim.
Dù chỉ toàn vai khách mời, thời lượng xuất hiện không dài, nhưng diễn xuất nổi bật và khí chất độc đáo của cô ấy đã để lại ấn tượng sâu đậm với cả khán giả lẫn đạo diễn.