Tất Cả Đều Là Đồ Thần Kinh

Chương 9

Cô ta đi tới, hỏi: "Đang xem gì vậy?"

Đàm Mộc Khê gập điện thoại lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với cô ta: "Không có gì, Thời Đồng gửi cho em lịch trình tháng sau thôi."

Lưu Thư Quân khẽ phẩy mái tóc ướt còn vương trên vai. Tóc cô ta đã được thổi khô một nửa, phần đuôi tóc vẫn còn đọng chút hơi ẩm, đỉnh đầu bồng bềnh nhẹ nhàng. Chiếc váy ngủ mỏng manh khoác lên cơ thể hoàn mỹ, vòng eo mảnh khảnh, làn da trắng mịn nổi bật dưới ánh đèn, tuy không phải kiểu trắng lạnh như Đàm Mộc Khê, nhưng trắng đến mức thu hút ánh nhìn.

Khi không trang điểm, khí chất sắc lạnh của cô ta cũng dịu đi nhiều.

Ánh mắt Đàm Mộc Khê từ gương mặt cô ta lướt xuống, dừng lại ở xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo. Ánh nhìn giấu kín, dè dặt mà quyến luyến.

Lưu Thư Quân hỏi: "Phim này cuối tháng đóng máy hả?"

Đàm Mộc Khê gật đầu: "Vâng, đến cuối tháng."

"Vậy tháng sau có muốn đi đâu chơi không? Tết em chẳng bảo muốn đi du lịch sao?" Lưu Thư Quân hỏi.

Đàm Mộc Khê lập tức chống tay lên sofa, quỳ đối diện với cô ta, gương mặt ánh lên vẻ bất ngờ: "Chị rảnh sao?"

Lưu Thư Quân nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điềm đạm: "Có thể tranh thủ được vài ngày giữa tháng."

Giữa tháng...

Chắc trùng với thời gian thử vai của [Vô Úy].

Đàm Mộc Khê mỉm cười: "Được thôi!"

Cô vươn tay ôm lấy cổ Lưu Thư Quân, kéo cô ta sát vào mình. Mũi họ gần như chạm vào nhau, Đàm Mộc Khê rũ mắt, lông mi dài khẽ run, ánh mắt ngập tràn quyến luyến nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của cô ta, hơi thở trở nên ấm áp và mơ hồ.

Lưu Thư Quân liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như đã cạn sạch kiên nhẫn, cúi đầu định hôn.

Đàm Mộc Khê lại khẽ nghiêng người tránh né. Lưu Thư Quân nhanh tay siết chặt vòng eo cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

Môi họ chạm vào nhau, mềm mại mà nóng bỏng.

Lưu Thư Quân cắn nhẹ để lại dấu vết trên đôi môi mềm mại ấy.

Đàm Mộc Khê đặt một tay lên vai cô ta, muốn đẩy ra, nhưng Lưu Thư Quân lại ôm chặt hơn, cách một lớp sofa vẫn không chịu buông.

Đàm Mộc Khê nhắm mắt lại. Cơ thể có chút chống cự, nhưng đầu lưỡi lại quyến luyến quấn lấy Lưu Thư Quân, chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

*

Sáng sớm, bốn giờ Đàm Mộc Khê đã dậy.

Trước năm giờ phải có mặt tại phim trường.

Cô quen thói đến sớm hơn lịch trình.

Đơn Oanh Phong ngáp dài đứng cạnh xe đợi cô. Bốn giờ sáng còn chẳng khác gì đêm khuya, xung quanh tối om, ánh đèn đường chập chờn le lói, dưới ánh đèn, đám côn trùng tụ tập bay lượn như đang nhảy múa trong không trung.

Khi Đàm Mộc Khê vừa bước ra khỏi cửa, Đơn Oanh Phong đã nhanh chân chạy tới đón. Vừa đến gần liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ.

Đàm Mộc Khê vốn không thích dùng nước hoa, đó là hương thơm của sữa tắm cô dùng.

Nghe nói, đó là sản phẩm do Lưu Thư Quân thuê riêng chuyên gia điều chế hương liệu, dựa trên mùi hương tự nhiên của cơ thể Đàm Mộc Khê mà tạo thành.

Hương thơm nhẹ nhàng, bền lâu, quan trọng nhất là vô cùng tự nhiên, như thể mùi hương trời sinh của cô vậy tự nhiên đến mức khiến người ta say mê.

Đơn Oanh Phong cảm thấy, chỉ cần được ở gần Đàm Mộc Khê, đã là một ân huệ.

Cô ta nhanh chóng mở cửa xe.

Đàm Mộc Khê lên xe trước, Đơn Oanh Phong cũng vội theo sau, vừa khép cửa vừa hỏi: "Ăn sáng chứ?"

Đàm Mộc Khê trả lời ngắn gọn: "Không ăn."

Đơn Oanh Phong nghẹn lại: "Không ăn sáng thật sao?"

Việc đầu tiên khi Đơn Oanh Phong nhận việc chính là được quản lý căn dặn dạ dày Đàm Mộc Khê không tốt, ba bữa ăn phải chú ý kỹ càng.

Chỉ là mấy hôm nay lịch trình dày đặc, phải dậy từ sáng sớm, hôm qua cô cũng không ăn sáng, hôm nay lại nhịn nữa, Đơn Oanh Phong rất lo cô không chịu nổi.

Cô ta cẩn thận hỏi: "Cô sợ chị Ngô chưa dậy đúng không?"

Đàm Mộc Khê nhắm mắt, lười nhác đáp: "Giờ này chưa dậy chẳng phải bình thường sao?"

Đơn Oanh Phong lập tức đề nghị: "Vậy bảy giờ tôi quay lại lấy bữa sáng nhé?"

Đàm Mộc Khê từ chối: "Không cần, tôi không đói."

Đơn Oanh Phong có chút lo lắng: "Nhưng mà lỡ để Tổng giám đốc Lục biết được thì..."

Đàm Mộc Khê hơi hé mắt phượng, liếc nhẹ sang cô ta, ngắt lời: "Vậy thì đừng để cô ấy biết."

Đơn Oanh Phong nghẹn lời.

Đàm Mộc Khê tựa người vào lưng ghế, toàn thân thả lỏng. Đôi mắt phượng nhắm lại, đầu hơi ngửa ra sau, từng đường nét tinh xảo trên gương mặt dưới ánh sáng mờ nhạt càng thêm nổi bật tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhất là ở khoảng cách gần như vậy, Đơn Oanh Phong thậm chí không dám thở mạnh, len lén dùng khóe mắt liếc trộm khuôn mặt nghiêng tuyệt mỹ ấy.

Thật ra, có rất nhiều người ganh tỵ với cô.

Tuy Đàm Mộc Khê đã thay mấy đời trợ lý, nhưng người muốn làm trợ lý cho cô vẫn nối dài không dứt.

Chỉ cần được ngắm nhìn gương mặt này mỗi ngày, đừng nói đi làm, đến tăng ca cô cũng cam tâm tình nguyện.

Hơn nữa, tuy rằng tính khí Đàm Mộc Khê không thể gọi là dễ chịu, nhưng cô chưa từng cố tình gây khó dễ cho ai.

Làm trợ lý cho cô, điều khó khăn duy nhất chính là phải giữ mình cho vững.

Ngày đầu tiên đi làm, là hôm họp báo tuyên truyền phim mới. Trong phòng họp còn chưa có mấy người, Đàm Mộc Khê đã đến sớm, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, nằm úp mặt lên bàn.

Khi Thời Đồng dẫn cô bước vào phòng họp, liền giới thiệu: "Chào hỏi chút đi, đây là Mộc Khê."

Cô ta căng thẳng tới mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đàm Mộc Khê ngẩng đầu, tháo khẩu trang xuống, chủ động vươn tay: "Xin chào, tôi là Đàm Mộc Khê."

Cô ta líu lưỡi, giọng run run: "Xin chào, tôi là Đơn Oanh Phong."

"Đơn Oanh Phong." Đàm Mộc Khê cười nhẹ, nói: "Tên cô đặc biệt thật đấy."

Câu này, thời còn đi học cô ta đã nghe vô số lần: "Ôi, họ Đơn à, hiếm thật đấy."

"Đơn Oanh Phong, tên hay ghê!"

Cô ta vốn tưởng mình đã quá quen với những lời khen như vậy. Thế mà lần này, mặt cô ta đỏ bừng thấy rõ ngay lập tức.