Tất Cả Đều Là Đồ Thần Kinh

Chương 7

Lưu Thư Quân vốn không thích người khác phát ra tiếng động trong lúc đó, càng đừng nói đến mấy lời như thế. Nhưng vừa rồi cô ta khiến Đàm Mộc Khê mất hứng, lễ thượng vãng lai, lần này Đàm Mộc Khê cũng cố tình trêu chọc.

Chỉ trong nháy mắt, một góc áo choàng tắm bị nhét vào miệng Đàm Mộc Khê. Đàm Mộc Khê vừa định nhổ ra thì Lưu Thư Quân đã giữ lấy hai bên má cô, ép cô đối diện thẳng với mình.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lưu Thư Quân không hề có chút cảm xúc nào, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Cô ta còn nhẹ nhàng giúp Đàm Mộc Khê vuốt mấy sợi tóc vướng nơi khóe môi ra sau tai.

Trong khoảnh khắc đối diện ấy, thần kinh căng chặt của Đàm Mộc Khê dần thả lỏng, tùy ý để cô xoay vần. Như thể đã quen rồi.

Mà đúng là cô cũng quen thật.

Lưu Thư Quân luôn luôn thích làm theo ý mình, độc đoán mà mạnh mẽ. Đàm Mộc Khê còn nhớ có lần vì vai diễn mới mà cô cắt tóc ngắn. Vậy mà khi trở về nhà, Lưu Thư Quân tỏ vẻ vô cùng không hài lòng, đến đêm thì dứt khoát rời khỏi căn hộ. Sáng hôm sau quay về, trên tay còn xách theo một bộ tóc giả.

Từ đó về sau, chỉ cần lọt vào tầm mắt cô ta, Đàm Mộc Khê buộc phải đội tóc giả. Da đầu cô vốn nhạy cảm, đội tóc giả đúng là cực hình, nhưng Lưu Thư Quân chỉ vừa bôi thuốc cho cô, vừa ép cô đội lên.

Biếи ŧɦái đến mức không thể tả.

Từ đó trở đi, Đàm Mộc Khê cũng không dám cắt tóc ngắn nữa.

Đàm Mộc Khê giơ tay định vén tóc, nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm đến đã bị người ta chặn lại giữa không trung. Lòng bàn tay Lục Thư Quân ấm áp, ngón tay thon dài mà mạnh mẽ, dễ dàng khóa chặt cổ tay cô.

Lưu Thư Quân nói: "Đừng cử động lung tung."

Đàm Mộc Khê nhổ góc áo choàng ra, nói dối: "Ngứa đầu."

Lưu Thư Quân lúc này mới buông tay.

Đàm Mộc Khê giả vờ gãi gãi đầu vài cái, rồi nhân cơ hội đứng dậy từ lòng Lưu Thư Quân, chỉnh lại áo choàng tắm. Lưu Thư Quân còn định kéo cô lại, Đàm Mộc Khê vội nói: "Em đói rồi."

Lưu Thư Quân co ngón tay lại, buông tay xuống bên người, hỏi: "Muốn ăn gì?"

"Beefsteak." Đàm Mộc Khê không quên đặt thêm yêu cầu: "Với một quả trứng ốp la nữa."

Lưu Thư Quân cau mày: "Buổi tối ăn những thứ đó ngấy lắm. Để tôi gọi chị Ngô mang hai phần cháo dưỡng sinh qua."

Thế thì hỏi làm gì!

Đàm Mộc Khê không nói một lời.

Lưu Thư Quân liếc cô một cái.

Cháo dưỡng sinh mang đến ba loại, kèm tám món ăn kèm, đúng là không ngấy thật. Có điều, Đàm Mộc Khê chỉ ăn vài miếng rồi đặt thìa xuống.

Cô đang giảm cân.

Ngay từ đầu cố ý gọi beefsteak với trứng ốp la là để khích cô ta. Bởi vì cô biết rõ Lưu Thư Quân cực kỳ ghét ăn đồ dầu mỡ vào buổi tối.

Cố tình gọi như thế, chỉ để đợi Lưu Thư Quân phản đối. Sau đó, cô ta sẽ mang theo chút áy náy, và trong khoảnh khắc ấy, cô có thể tranh thủ đạt được vài chuyện.

Ví dụ như bây giờ: "Ngày mai em muốn ở lại đoàn phim."

Lưu Thư Quân hỏi: "Chuyện gì?"

"Quay cảnh đêm." Đàm Mộc Khê nói: "Cảnh khuya, đi đi về về mệt lắm."

Lưu Thư Quân trầm mặc: "Vậy để tôi…"

"Chỉ ba ngày thôi." Đàm Mộc Khê cắt lời, giọng nhẹ nhàng: "Đoàn phim đang đăng ký danh sách khách sạn. Em chưa chọn, định về bàn với chị. Dĩ nhiên, nếu chị không đồng ý thì em chịu mệt chút cũng được."

Cô cúi mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại.

Lục Thư Quân hỏi lại: "Chỉ ba ngày?"

Đàm Mộc Khê hơi nhướng mày, bình tĩnh trả lời: "Ừ, ba ngày."

Lưu Thư Quân hỏi: "Để chị Ngô theo em sang đó, nấu ăn cho em nhé?"

Dạ dày Đàm Mộc Khê vốn yếu, ba bữa ở nhà đều do chị Ngô phụ trách. Buổi trưa, đến giờ là Lưu Thư Quân cho người đưa cơm đến phim trường. Đàm Mộc Khê mà ăn tạp một chút là dễ đau dạ dày, nên cũng rất ỷ lại vào chị Ngô.

Nhưng cô vẫn hỏi: "Chị Ngô đi theo em rồi, vậy chị ăn gì?"

Cô đề nghị: "Hay cứ như trước giờ, đưa cơm tới cho chị đi."

Lưu Thư Quân lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi mới gật đầu: "Cũng được."

Mục đích đạt thành, Đàm Mộc Khê trở về phòng thay một bộ đồ ngủ. Chiếc váy ngủ lụa màu lam nhạt, dáng dài, hơi rộng, khoác lên người càng tôn thêm vóc dáng gầy gò mảnh khảnh, trông như cánh liễu trước gió chỉ chực bay đi.

Nhưng thực ra, mỗi tấc da thịt trên người cô đều săn chắc khỏe mạnh. Vì bộ phim trước mà cô còn luyện được cả cơ bụng.

Chỉ là, Lục Thư Quân thích dáng vẻ "tiểu bạch hoa" yếu đuối của cô.

Đàm Mộc Khê hiểu rõ, chỉ là đang chiều ý mà thôi. Chỉ diễn một vai diễn nhỏ, đối với cô mà nói, dễ như trở bàn tay.

Cô nghiêng người dựa lên ghế sofa, nửa nằm nửa ngồi, tay vươn ra, cổ tay mảnh khảnh treo lơ lửng một sợi dây đỏ, nổi bật hẳn lên làn da trắng muốt, vô cùng thu hút ánh nhìn.

Phía sau, ánh mắt nóng rực bám chặt lấy cô.

Đàm Mộc Khê khẽ hỏi Lưu Thư Quân: "Tối nay chị có ngâm bồn không?"

Lưu Thư Quân hoàn hồn, đứng dậy từ bàn ăn, đáp: "Tối nay không."

Đàm Mộc Khê chớp mắt, thản nhiên nói:

"Em vừa tắm rất sảng khoái, còn định kéo chị tắm cùng cho vui đây. Thôi để em lấy đồ cho chị thay nhé."

Lưu Thư Quân ngồi xuống sofa, không đáp lời.

Đàm Mộc Khê trở vào phòng thay đồ. Đa số đồ ngủ trong nhà đều do Lưu Thư Quân tự tay chọn, vừa hợp ý vừa hợp thẩm mỹ của cô ta. Phong cách thống nhất: dài tay dài áo, dáng rộng rãi.

Thỉnh thoảng, Đàm Mộc Khê cũng nổi hứng mang về vài bộ nội y gợi cảm, nhưng mặc được một đêm là sáng hôm sau bị Lưu Thư Quân ném sạch. Bởi cô ta chỉ thích cô đóng vai tiểu bạch liên thuần khiết, ngây ngô chưa hiểu sự đời.

Có điều, Đàm Mộc Khê cũng thích dáng vẻ mất khống chế nhưng lại phải cố nhịn cơn điên của Lưu Thư Quân lúc đó.

Cô tiện tay lấy một bộ đồ ngủ, khoác lên cổ tay, không cầm theo nội y, rồi đi ra ngoài đưa cho Lưu Thư Quân.