Tất Cả Đều Là Đồ Thần Kinh

Chương 6

Bị cô ta nhìn chằm chằm lâu, Đàm Mộc Khê bắt đầu thấy không được tự nhiên, vừa định mím môi thì Lưu Thư Quân đã cúi xuống.

Đàm Mộc Khê cắn lấy môi cô ta.

Cắn rất mạnh.

Nhưng Lưu Thư Quân không hề lên tiếng. Chỉ là hai tay vòng qua eo Đàm Mộc Khê, bế bổng cô lên ngồi trên người mình.

Cơ thể bất ngờ mất trọng lực khiến Đàm Mộc Khê theo bản năng ôm lấy cổ Lưu Thư Quân, gối lên vai cô ta.

Chỉ trong chớp mắt, hai người lại đối diện. Chỉ là lần này gần hơn một chút.

Gần đến mức, khi Lưu Thư Quân kéo lỏng dây buộc áo choàng tắm, trước mặt liền là một Đàm Mộc Khê không còn gì che chắn.

Đàm Mộc Khê buộc phải ôm cô ta chặt hơn. Chất vải áo trên người Lưu Thư Quân lạnh toát, như băng chạm vào da thịt, khiến Đàm Mộc Khê run lên một trận.

Ngay sau đó, một đôi tay luồn vào trong áo choàng, ôm lấy cô. Lòng bàn tay ấm áp xua đi cái lạnh buốt, cơ thể Đàm Mộc Khê dần nóng lên, làn da cũng ửng hồng.

Lưu Thư Quân ngồi lún xuống ghế sofa, sức nặng của cả hai tạo thành một vòng xoáy, ép sát lấy nhau.

Đàm Mộc Khê không cho cô ta cơ hội nhìn rõ, cứ gối đầu lên vai cô ta, che hết tầm mắt. Tầm nhìn của Lưu Thư Quân chỉ còn lại những lọn tóc đen mềm mại đổ xuống vai, lay động theo từng chuyển động.

Cho đến khi thân thể không chịu nổi nữa, Đàm Mộc Khê mới cắn lên lớp vải áo, dùng hành động để kháng nghị.

Nhưng Lưu Thư Quân vẫn không dừng lại.

Răng Đàm Mộc Khê sắc như lưỡi dao, như muốn xuyên thủng lớp áo. Chỗ bị cắn in hằn dấu răng, da thịt bỏng rát như bị thiêu đốt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến động tác của Lưu Thư Quân càng trở nên mạnh mẽ.

Đàm Mộc Khê nhắm mắt lại. Cô biết kiểu người như Lưu Thư Quân, càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng dễ hưng phấn.

… Càng không dừng lại thì càng tốt.

Cô cắn mạnh hơn, chờ đến đỉnh điểm cuối cùng.

Nhưng Lưu Thư Quân lại dừng.

Thân thể đang chuyển động bỗng nhiên khựng lại, cả người Đàm Mộc Khê đổ lên người cô ta, mất nhịp hoàn toàn.

Cô khó hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Thư Quân kéo giãn khoảng cách một chút, dùng mép áo choàng lau sạch ngón tay mình.

Sau đó, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào mái tóc Đàm Mộc Khê, từng chút một chỉnh lại những sợi tóc rối tung, cả mấy lọn tóc mai bên tai cũng được vuốt gọn, tỉ mỉ như đang tạo hình cho búp bê sứ.

Trong mắt cô ta không còn chút du͙© vọиɠ nào, chỉ còn sự trầm tĩnh. Giống như đang nhìn một món đồ thủ công tinh xảo, cho đến khi chỉnh sửa nó thành dáng vẻ mà bản thân hài lòng nhất, mới chịu buông tay.

… Đồ biếи ŧɦái chết tiệt.

Đàm Mộc Khê đối diện ánh mắt cô ta, bật cười. Khi tay Lưu Thư Quân một lần nữa luồn vào áo choàng, cô gối đầu lên vai cô ta, đúng ngay vị trí để lại dấu răng.

Dấu răng còn in rõ trên lớp vải.

Đàm Mộc Khê cố tình dùng răng cắn ngay vị trí đó.

Cơ thể Lưu Thư Quân giật khẽ.

Đàm Mộc Khê ghé vào tai cô ta, giọng khẽ khàng nhưng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Nhanh lên. Không ăn cơm à?”