Phong Hoán Triêu không nói gì, ánh mắt lạnh lùng đầy ngạo mạn thậm chí còn chẳng thèm liếc sang phía Cố Lộng Toàn.
Vẫn là thư ký đi cùng anh mỉm cười chào: “Cố thiếu gia.”
Cố Lộng Toàn từ lâu đã quen với kiểu “coi trời bằng vung” của anh, dù sao thì người này cũng thực sự có tư cách để ngó lơ tất cả mọi người.
Bởi vì Phong Hoán Triêu là một kẻ điên, nếu nói muốn gϊếŧ ai đó thì thật sự sẽ rút súng bắn liền, không một chút do dự.
“Cố thiếu gia, tiểu thư Hứa Sở Sở có ở đây không?” Thư ký của Phong Hoán Triêu hỏi.
Nghe đến cái tên ấy, ánh mắt vốn còn mang chút nghi hoặc của các nam chính lập tức trở nên cảnh giác.
Thư ký có vẻ cũng quá quen với phản ứng này rồi, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
“Yên tâm, tiên sinh chỉ muốn xác nhận một vài chuyện với cô ấy thôi.”
Tưởng là đích thân đến để hủy hôn cơ đấy...
Hóa ra, Phong Hoán Triêu căn bản không rảnh để lo mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Đám người hầu trốn trong góc hóng chuyện cũng bắt đầu nhìn Hứa Nặc bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Tiêu Tịnh Trần là người lên tiếng trước: “Hôm kia Sở Sở bị ngã, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, nếu Phong tiên sinh có chuyện gì thì cứ hỏi tôi. Mọi chuyện liên quan đến cô ấy, tôi là người rõ nhất.”
Những người khác nghe xong đều nở nụ cười nhạt đầy giễu cợt.
Thôi vậy, ai biểu lúc anh ta cười cái mũi trông như mỏ gà chứ, nhường anh ta phát biểu đi.
“Chuyện là thế này, nghe nói Hứa tiểu thư có một miếng ngọc bội hình con cá đen, nếu tiện thì có thể cho chúng tôi xem thử được không?”
Giọng điệu của thư ký rất lịch sự, nhưng khí thế lại không giống đang thương lượng. Dù là người bên cạnh thì anh ta cũng giống y chang Phong Hoán Triêu, cực kỳ bá đạo.
[Ngọc bội hình cá đen?]
Hứa Nặc đang giả vờ như không tồn tại bỗng giật mình nhớ ra.
[Chính là cái ngọc bội hình con cá đen đó! Vô dụng y như cái nơ nhỏ trước qυầи ɭóŧ vậy, đến dây đeo cũng không có thì đeo kiểu gì chứ?]
Thư ký đương nhiên không thể nghe thấy tiếng lòng của cô, mấy người khác cũng chẳng để tâm.
Chỉ có duy nhất một người từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một lời nào, nhưng lại toát ra sự hiện diện mạnh mẽ đến đáng sợ, đột nhiên nhấc chân bước thẳng về phía Hứa Nặc.
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển hướng.
“...Hứa Nặc?”