[Phong Hoán Triêu thật sao!]
Nam phụ số hai Cố Lộng Toàn vẫn còn có chút thương hại liếc nhìn Hứa Nặc lúc này như hóa đá vì sợ, trên môi thấp thoáng nụ cười: “Chúc cô đi đường bình an.”
Giờ thì đến cả việc hắn muốn hỏi thêm vài câu cũng chẳng còn kịp nữa.
Nam chính Tiêu Tịnh Trần khẽ "tặc" một tiếng.
Anh ta vẫn chưa biết người đứng đầu trong lòng Sở Sở rốt cuộc là ai.
Tiếng đế giày da chạm lên nền đá cẩm thạch vang lên từng tiếng "lộp cộp".
Ngay khoảnh khắc người kia xuất hiện, không khí như bị hút cạn.
Gần như chẳng ai dám nhìn thẳng vào Phong Hoán Triêu.
Ấn tượng đầu tiên mọi người có về anh chỉ gói gọn trong hai chữ, sát khí.
Rất ít người để ý rằng khuôn mặt luôn cau có, hung tợn kia thật ra lại vô cùng tuấn tú, đường nét xương mặt cực đẹp, thậm chí còn quá trẻ so với tưởng tượng.
Bộ âu phục đen tuyền bọc lấy thân hình thon gọn, đường cong vai rộng eo thon rõ ràng, cả người toát ra sự sắc bén khiến máu trong người sôi trào.
Tiêu Tịnh Trần liếc sang Hứa Nặc đang quỳ rạp trên mặt đất trong bộ dạng hoảng loạn.
Vô dụng thật… Bị dọa đến mức này.
Nhưng cũng không khó hiểu.
Lần đầu tiên anh ta gặp Phong Hoán Triêu cũng từng bị khí thế sát phạt của người đàn ông này đè cho khϊếp đảm.
[Mình thề là thời Đường cũng chưa có ai oai thế này…]
[Đây chính là Phong Hoán Triêu à… May mà mình chưa cưới anh ta.]
Mọi người nghĩ: À, hóa ra cô cũng biết sợ.
[Nhìn tướng mạo thế kia là biết, người đàn ông này đủ sức đυ.c mình ra bọt nước luôn rồi.]
Tất cả: "…”
Vốn không thèm liếc sang phía Hứa Nặc lấy một cái, hoặc có thể nói là hoàn toàn không để tâm, vị "bạo quân" kia đột nhiên dừng bước.
Đôi mắt dài đen láy như mực lạnh lùng đảo qua, chỉ một cái liếc cũng khiến người ta nghẹt thở.
Hứa Nặc vẫn giữ nguyên dáng vẻ chết trân, đơ mặt đối diện ánh mắt của anh.
[Chủ nhân! Nhân vật của cô!]
Hứa Nặc ngơ ngác trợn mắt, rồi lặng lẽ lăn đùng ra ngất.
[Ồn ào cái gì, bị dọa đến mức ngu người, ngất đi mới đúng với thiết lập nhân vật!]
Hệ thống lập tức thông suốt, thầm khen: [Chủ nhân đúng là thông minh!]
Phong Hoán Triêu chỉ nhìn một cái, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Trong tất cả những người có mặt thì nam phụ số hai Cố Lộng Toàn là người quen thuộc với Phong Hoán Triêu nhất.
Xét về huyết thống, hắn còn phải gọi một tiếng “Chú út”.
“Phong tiên sinh, ngài đến rồi.”
Hắn bước lên phía trước, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho người hầu phía sau.
Người kia lập tức cúi xuống, thì thầm bên tai Hứa Nặc: “Hứa tiểu thư, có soái ca đang cởi đồ kìa.”
Hứa Nặc đang bất tỉnh bỗng "phắt" một cái ngồi bật dậy!
Cố Lộng Toàn đứng bên cạnh: “…”
Đây cũng là một phần trong thiết lập nhân vật của cô sao?