Sáng hôm sau, Đồng Nghiên dậy sớm, chuẩn bị quay lại xưởng may Hồng Tinh. Khi đứng trước cổng xưởng, nhìn thấy bốn chữ “Xưởng May Hồng Tinh” to lớn được khắc trên tấm biển, lòng cô trào dâng cảm xúc khó tả. Kiếp trước, cô đã dành nhiều năm cuộc đời ở đây, làm việc quần quật từ sáng đến tối, sống chen chúc trong căn phòng tập thể chật chội, nơi mùi mồ hôi và tiếng ồn không bao giờ dứt. Ngay cả sau khi gả cho Đường Vĩ, cô vẫn không rời xưởng, vì đó là nguồn thu nhập duy nhất để chăm sóc mẹ. Nhưng khi xưởng may đóng cửa, cô rơi vào cảnh khốn cùng, phải tự may quần áo để bán, vừa chăm sóc mẹ bệnh nặng, vừa đối mặt với sự lạnh nhạt và tàn nhẫn của Đường Vĩ. Hắn, sau khi không còn thấy cô “mới mẻ”, thường xuyên chửi bới và keo kiệt, khiến cô phải chật vật kiếm từng đồng để duy trì cuộc sống.
Đồng Nghiên hít một hơi thật sâu, bước vào xưởng. Cô mang theo chiếc radio – món quà mà Đường Vĩ từng dùng để lấy lòng cô – với ý định trả lại hắn. Cô không muốn giữ bất kỳ thứ gì liên quan đến hắn, dù chỉ là một vật nhỏ. Ngoài ra, cô cần nhận 35 đồng tiền lương tháng trước, số tiền mà cô xứng đáng được nhận sau những ngày làm việc vất vả. Quan trọng hơn, cô muốn thông báo quyết định nghỉ việc, cắt đứt mọi mối liên hệ với Đường Vĩ và Chu Quyên. Cô biết, đối mặt với họ sẽ không dễ dàng, đặc biệt khi Chu Quyên đang nắm vị trí tổ trưởng mà cô từng đảm nhận, còn Đường Vĩ thì luôn tìm cách thao túng cô bằng những lời nói ngọt ngào.
Khi bước vào khu làm việc, Đồng Nghiên cảm nhận được những ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp. Một số người thì thầm, có lẽ vì cô nghỉ bệnh quá lâu, còn số khác nhìn cô với ánh mắt ghen tị, vì nhan sắc và vị trí tổ trưởng trước đây của cô. Chu Quyên, đang đứng kiểm tra sản phẩm ở góc xưởng, nhìn thấy Đồng Nghiên thì nở nụ cười giả tạo. “Nghiên Nghiên, cậu khỏe rồi à? Tớ lo cho cậu lắm đấy!” cô ta nói, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt lại ánh lên sự dò xét. Đồng Nghiên mỉm cười nhạt, đáp: “Cảm ơn cậu, tớ ổn rồi. Hôm nay tớ đến để trả đồ và nhận lương.” Cô cố ý nhấn mạnh từ “trả đồ”, khiến Chu Quyên thoáng ngẩn người.
Đồng Nghiên bước thẳng đến văn phòng của Đường Vĩ, nơi hắn đang ngồi với vẻ mặt tự mãn. Nhìn thấy cô, hắn nở nụ cười quen thuộc, nhưng lần này, Đồng Nghiên không còn bị lay động. Cô đặt chiếc radio lên bàn, giọng lạnh lùng: “Cảm ơn anh đã cho mượn, giờ tôi trả lại. Tôi cũng muốn nhận lương tháng trước, và thông báo rằng tôi sẽ nghỉ việc.” Lời nói của cô như một cú đánh bất ngờ, khiến nụ cười trên mặt Đường Vĩ cứng lại. Cô biết, cuộc đối đầu này chỉ là bước đầu tiên, nhưng cô đã sẵn sàng để đối mặt với mọi thử thách, để bảo vệ gia đình và xây dựng một tương lai không còn bóng dáng của những kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô.